Quả nhiên Đường Tăng vừa nói xong, đám hoà thượng xung quanh lập tức nổi giận. - Tên kia là ai? - Quá đáng! - A di đà phật, tĩnh tâm! Lão phương trượng bỗng nói to một câu phật hiệu. Đám hoà thượng như đang tức giận đều yên tĩnh lại. Đường Tăng lập tức kinh ngạc nhìn lão hoà thượng một cái, vừa hay thấy được vẻ tức giận loé lên trong mắt lão hoà thượng rồi biến mất. Điều này khiến Đường Tăng thở phào một hơi. Còn tưởng lão hoà thượng này thật sự tâm tĩnh lặng như nước, chỉ cần ngươi nổi giận là tốt rồi! - Đinh! Bây giờ thông báo nhiệm vụ chính, bảo vệ Cẩm Bào Cà Sa không rời khỏi tay hai mươi tư giờ, thượng 100 điểm kinh nghiệm. Bỗng nhiên âm thanh thông báo nhiệm vụ của hệ thống vang lên. Đường Tăng mắt sáng ngời, có nhiệm vụ là tốt rồi. Có nhiệm vụ nghĩa là có điểm kinh nghiệm. Đồng thời Đường Tăng cũng đoán rằng nơi này hẳn chính là nơi mà lão hoà thượng thèm muốn Cẩm Bào Cà Sa của Đường Tăng. - Phật hữu, xin hãy đi theo lão nạp. Lão phương trượng nhẫn nhịn mà đưa đám người Đường Tăng vào trong một toà gác chuông lẻ loi một mình. - Nơi này cũng không tệ! Hãy mang hết đồ ngon ở chỗ các ngươi tới đây đi. Đường Tăng nói. Nhưng lần này lão phương trượng không hề di chuyển, chỉ mỉm cười nói: - Đồ ăn ở đây không miễn phí. - Không phải là tiền sao? Bần tăng có là được. Đường Tăng nói, định ăn cơm chùa. - Phật hữu hiểu nhầm rồi. Nói tới tiền sẽ tổn hại tới tình cảm đó. Lão phương trượng mỉm cười nói. Đường Tăng tức thì nhíu mày nhìn lão hoà thượng, lòng đã đoán được đại khái quyết định của lão, thầm thán phục, quả nhiên khó mà thay đổi được những sự kiện chính của Tây Du Ký. Nhưng Đường Tăng tin rằng với sự xuất hiện của hắn, hiệu ứng cánh bướm chắc chắn có thể sinh ra. - Lão hoà thượng, nếu nói tiền bạc gây tổn hại tình cảm, vậy mau đưa đồ ăn tới đi. Tôn Ngộ Không nói. Lão phương trượng lại mỉm cười nhìn Đường Tăng, xác thực mà nói thì là nhìn Cẩm Bào Cà Sa trên người Đường Tăng: - Lão nạp không có yêu cầu cao siêu gì, chỉ cần phật hữu đưa áo cà sa trên người cho lão nạp, các ngươi muốn ăn gì thì có thể ăn nấy, muốn ở bao lâu thì ở. - Ồ? Tôn Ngộ Không liền kinh ngạc nhìn chiếc áo cà sa trên người Đường Tăng. Với tầm mắt của mình, hắn tất nhiên biết đó là một chiếc áo cà sa bất phàm. - Lão hoà thượng, hình như ngươi nghĩ hơi bị nhiều nhở? Đường Tăng vung tay luôn: - Ngộ Không, quăng lão ra! - Ơ? Tôn Ngộ Không sửng sốt, rồi quay sang nhìn lão phương trượng. Lão phương trượng lập tức biến sắc mặt: - Phật hữu có ý gì vậy? - Ngộ Không, sư phụ khá nghi ngờ năng lực làm việc của con đó. Đường Tăng nhìn Tôn Ngộ Không. - Sư phụ tha lỗi, đệ tử quăng lão ra ngay! Tôn Ngộ Không vội vàng thò một tay xách lão phương trượng lên, rồi ném ra ngoài cửa. Lão phương trượng ngã thẳng xuống đất, hai tay hai chân chổng lên trời. - Sao các ngươi lại đánh người thế? - Phương trượng, người không sao chứ... Mấy hoà thượng trẻ tuổi vội vàng đỡ lão phương trượng lên, đồng thời phẫn nộ nhìn Đường Tăng và Tôn Ngộ Không. - Bần tăng đánh người đó, làm sao? Ngươi cắn bần tăng à? Đường Tăng vênh mặt lên, khinh miệt nhìn đám hoà thượng trẻ tuổi. Long Quy mà tiểu bạch long hoá thành thấy vậy, cằm suýt thì rơi xuống đất. Trời ơi, đây quả thực là cao tăng sẽ tới Tây Thiên thỉnh kinh ư? - Ngươi... Ngươi... Mấy hoà thượng giận không nhịn được. - Chúng ta về thôi! Lão phương trượng hừ một tiếng, khập khiễng đi về. Không ngờ lão lại nhẫn nhịn được. - Phương trượng... Mấy hoà thượng kia cảm thấy vô cùng khó hiểu, sao như vậy rồi mà phương trượng vẫn nhịn? Sau khi mấy hoà thượng kia đi rồi, Đường Tăng vội vàng chạy tới cửa nhìn ngó, rồi nói với Tôn Ngộ Không: - Ngộ Không, đi xem có gì ngon không, khất thực mấy món chay. Nhớ kỹ, nhất định phải có thịt! - Thịt? Vâng, sư phụ chờ! Tôn Ngộ Không đáp lời. - Chờ chút, dùng cái này mà đi khất thực. Đường Tăng lấy Tử Kim Bát mà Đường hoàng cho rồi đưa cho Tôn Ngộ Không: - Đây là bát khất thực, lấy nhiều nhiều một chút. - Vâng, sư phụ! Lão Tôn đi đây! Tôn Ngộ Không cầm Tử Kim Bát ra ngoài, lập tức vọt lên trời, biến mất khỏi tầm mắt. Đường Tăng vội vàng đóng cửa phòng lại, hít vào một hơi thật sâu, sau đó lại hít vào một hơi thật sâu. - Ngươi đang làm gì thế? Tiểu bạch long hỏi, đầy nghi ngờ. - Chuẩn bị chiến đấu! Đường Tăng nói. - Có ý gì? - Đương nhiên là ý muốn làm rồi! Vi sư muốn chặt chém! Đường Tăng nói với vẻ mặt rất nghiêm túc, chẳng qua lời mà hắn nói lại khiến tiểu bạch long mơ hồ. Thấy vẻ mặt đó của Long Quy, Đường Tăng một tay hướng phật, nói: - Trải qua sự thần cơ diệu toán của sư phụ, lão hoà thượng vừa rồi sẽ nhanh chóng phái người tới đánh! - Ngươi cứ khoác lác đi! Long Quy nói tiếng người, rất là khinh thường. Nhưng nó vừa nói xong, đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía cửa, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Ngoài cửa, một đám hoà thượng vô cùng cẩn thận tới gần tháp chuông của Đường Tăng. - Phương trượng, chúng ta sẽ làm thế nào? Một hoà thượng hỏi lão phương trượng. Lão phương trượng nghiến răng, nói: - Con khỉ với con rùa kia chỉ nhìn thôi cũng biết là không dễ chọc, không thể cướp chính diện được! Nghe lão nạp dặn dò, dùng hoả công. - Hoả công? Nhưng phương trượng, liệu như vậy có đốt cháy chiếc áo cà sa bảo bối kia không? - Đần thế, lão nạp là cái loại không có đầu óc thế à? Lão phương trượng nói với vẻ mặt đầy tự tin: - Lão nạp tin vào mắt mình, thứ áo cà sa mà hoà thượng kia mặc không phải vật tầm phàm, chắc chắn lửa phàm không đốt cháy được nó! Hoà thượng bên người lập tức hiểu được, nhưng vẫn hỏi: - Phương trượng, chúng ta làm như vậy, có phải không tốt không? Lão phương trượng hừ một tiếng, khép hai tay tạo hình chữ thập, nói: - Chỉ cần lòng có phật, chúng ta chính là phật rồi! - Đệ tử hiểu rồi! Hoà thượng trẻ tuổi gật đầu tỏ vẻ hiểu được. Chờ thêm chừng mười phút, lão phương trượng cảm thấy có lẽ người trong tháp đã buông lỏng cảnh giác, bèn phất tay nói: - Lấy dầu cải ra, rưới một vòng. Bảy, tám hoà thượng lập tức xách thùng gỗ chạy tới xung quanh tháp chuông kia, xối dầu cải lên tường. Rồi sau đó, lại mấy hoà thượng khác cầm đuốc châm vào dầu trên vách tường. Lửa ngay tức khắc bốc lên, có cái xu thế khó mà dập được. Đúng lúc này Tôn Ngộ Không đi khất thực đã bay trở về, hạ xuống đỉnh một toà tháp chuông bên cạnh. - Không xong, đám hoà thượng này định dùng lửa thiêu sư phụ! Thấy ngọn lửa đang bùng lên, Tôn Ngộ Không tức thì biến sắc, vội hoá thành một tia lưu quang bay lên trên trời. Đằng trước tháp chuông đang bị ngọn lửa bao phủ, lão phương trượng với vẻ mặt từ bi, tay chắp trước ngực, miệng niệm kinh, lòng cầu nguyện cho hoà thượng kia mau bị thiêu chết. Bùm... Cửa phòng Đường Tăng ở bỗng nhiên nổ bung, miếng gỗ bắn ra ngoài, bóng Đường Tăng xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Lão phương trượng và đám hoà thượng đều biến sắc mặt. Đường Tăng nhảy vọt lên ba mét, lướt qua ngọn lửa mà lao ra bên ngoài. Bùm... Lại một tiếng nổ vang lên. Long Quy do tiểu bạch long hoá thành thì thì trực tiếp tung vuốt chụp ngọn lửa trước mặt, lửa văng khắp nơi. Đại hoả bị diệt đi hơn một nửa. Sau đó Long Quy nghênh ngang đi ra. - Quái vật ra rồi... - Làm sao bây giờ? - Phương trượng... Đám hoà thượng xung quanh đều sợ hãi. - Tên yêu tăng này, lại định dùng lửa thiêu chết bần tăng, thật là ý trời khó tha! Hôm nay bần tăng phải thay trời hành đạo! Đường Tăng nghiêm trang nhìn lão phương trượng, vung tay. Nguyên tố Hoả đậm đặc hội tụ tới, nhanh chóng tạo nên một hoả cầu to bằng quả bóng rổ. Hoả cầu này sáng hơn lúc trước khá nhiều, có thể cảm nhận được rất rõ uy năng cuồng bạo bên trong. - Dừng tay! Lão phương trượng khiếp sợ, cảm nhận được sự uy hiếp. Chíu! Lão phương trượng vừa mới dứt lời, tay Đường Tăng đã run lên, hất thẳng Bạo Liệt Hoả Cầu về phía lão phương trượng.