Bỗng nhiên bên cạnh lóe lên ánh sáng, Tôn Ngộ Không xách theo một tên đầu mập tai to xuất hiện. - A... - Yêu quái... Người Cao gia cũng giật mình. - Két két... Cùng lúc đó, cửa đình viện cũng mở ra, Đường Tăng cầm Cửu Hoàn Tích Trượng đi ra. Cao lão gia và Cao phu nhân vội vàng nhìn về phía Đường Tăng. - Pháp sư, nữ nhi của ta sao rồi? - Thúy Lan thế nào rồi? Cao phu nhân và Cao lão gia vẫn quan tâm nữ nhi của mình nhất. - Nương... Đập vào mắt là Cao Thúy Lan tự mình chạy ra, y phục trên người rách rưới, tóc tai rối bời, trên gương mặt tươi cười còn chút đỏ ửng. Chỉ là Cao lão gia và Cao phu nhân không chú ý tới chuyện này, thấy nữ nhi đi ra, đều mừng rỡ như điên. - Thúy Lan, cuối cùng con đã ra, quá tốt! Cao phu nhân kích động ôm lấy nữ nhi của mình. - Nương... Ô ô... Cao Thúy Lan ôm lấy mẹ mình khóc lớn. - Thúy Lan đừng khóc, chúng ta đã mời pháp sư tới hàng phục yêu quái kia. Cao phu nhân an ủi. - Pháp sư? Cao Thúy Lan sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên, thấy yêu quái đầu mập tai to cách đó không xa, lại nhìn về phía “pháp sư” bên cạnh, dung nhan lập tức tái nhợt. - Hu hu hu... Cao Thúy Lan lại nhào vào trong ngực mẹ mình khóc lớn. - Nữ nhi... - Thúy Lan, con không sao chứ? Cao phu nhân và Cao lão gia đều lo lắng. Đường Tăng vội nói: - Hai vị không cần lo lắng, nàng là rất vui mừng. - Thật vậy sao? - Đúng đúng đúng, yêu quái bị pháp sư thu phục, Thúy Lan chắc chắn là vô cùng vui mừng. Cao phu nhân và Cao lão gia đều như chợt hiểu ra. Nhưng mà, Cao Thúy Lan nghe vậy lại khóc càng lớn tiếng hơn. - Nàng rất vui vẻ. Đường Tăng nói. - Nữ nhi, không phải sợ, pháp sư đã bắt yêu quái lại rồi. Cao lão gia vui vẻ nói. - Nương tử... Yêu quái đầu mập tai to nhìn thấy Cao Thúy Lan lập tức hô to. - Im miệng! Đường Tăng trợn mắt, cái tên đầu mập tai to trước mắt này chắc là Trư Bát Giới rồi. Đường Tăng lập tức quát lên: - Yêu quái to gan, giữa ban ngày ban mặt lại dám cướp hôn, Ngộ Không nghe lệnh! - Sư phụ! Tôn Ngộ Không lập tức đứng ra. - Dùng lửa thiêu chết yêu quái này! Đường Tăng nói. Yêu quái đầu mập tai to lập tức biến sắc, vội vàng quỳ sụp xuống đất: - Sư phụ đừng mà, đừng dùng lửa thiêu lão Trư mà. Lúc này Tôn Ngộ Không ở bên cạnh giải thích: - Sư phụ, yêu quái này nói, hắn giống như lão Tôn ấy, ở chỗ này chờ người đi thỉnh kinh. - Đúng đúng đúng, lão Trư ta là do Quan Âm Bồ Tát bổ nhiệm, bảo ta ở chỗ này chờ người thỉnh kinh, sau đó bảo vệ người thỉnh kinh tới Tây Thiên bái phật cầu kinh! Yêu quái đầu mập tai to nói: - Kiếp trước ta chính là Thiên Bồng Nguyên Soái, là thần tiên trên trời, kiếp này Quan Âm Bồ Tát ban cho ta một cái tên, gọi là Trư Ngộ Năng, thỉnh sư phụ thu nhận ta. Tình huống bên này khiến cho Cao Thúy Lan ngưng khóc nỉ non. Người Cao gia đều nhìn qua. - Lời này là thật sao? Đường Tăng hỏi. - Thật sự ạ, so với hoàng kim còn thật hơn đó sư phụ. Trư Ngộ Năng thật sự lo người thỉnh kinh này sẽ thiêu chết hắn đấy, ai bảo hắn đánh không lại Tề Thiên Đại Thánh chứ? - Được rồi. Đường Tăng lấy cái vòng thứ hai “Cấm Cô ra nói: - Đeo cái này lên, Quan Âm Bồ Tát nói đeo cái này rồi mới có tư cách đi theo sư phụ tới Tây Thiên thỉnh kinh. - Được được được, lão Trư đeo. Trư Ngộ Năng không chút do dự đeo Cấm Cô lên. Đường Tăng niệm Cấm Cô Chú, Trư Ngộ Năng lập tức kêu thảm một tiếng, Cấm Cô như mọc rễ trên đầu hắn, đồng thời hắn giật mình phát hiện, toàn bộ dục niệm của hắn đều bị giam cầm lại. Chỉ là loại cảm giác này chợt lóe rồi biến mất, Đường Tăng dừng niệm chú là loại cảm giác này biến mất luôn. - Rất tốt, nếu con đã gọi bần tăng là sư phụ, bần tăng sẽ ban cho con một cái tên, gọi là Bát Giới đi. Mặt Đường Tăng đầy vẻ từ bi nói. - Bát Giới? Trư Bát Giới? Thật là một cái tên khó nghe.” Trư Bát Giới lẩm bẩm một tiếng. - Đứng lên đi. Đường Tăng cười nói. - Sau này các con đã là sư huynh đệ, phải đoàn kết thương yêu nhau. - Còn không mau tạ ơn sư phụ? Tôn Ngộ Không thúc giục. - Đa tạ sư phụ. Trư Bát Giới cung kính nói, sau đó đứng lên. - Đinh, hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến “Thu đồ Trư Bát Giới-, thưởng 100 điểm kinh nghiệm! Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu Đường Tăng. Cao Thúy Lan đứng một bên nhìn mà giật mình, tên “pháp sư” đáng giận đó lại có thể làm cho yêu quái đầu mập tai to bái sư? Xem bái sư xong, Cao Thúy Lan lại tiếp tục nhào vào trong ngực mẹ khóc. - Nương tử, nàng sao vậy? Trư Bát Giới lo lắng hỏi. - Ngươi phải gọi sư nương. Đường Tăng nhắc nhở. - Tại sao? - Ở đâu ra nhiều sao như vậy? Sư phụ nói cái gì thì là cái đó! Đường Tăng quát lạnh một tiếng, đột nhiên niệm chú. Mặc dù kiếp trước xem Tây Du Ký, hình như chưa bao giờ thấy Đường Tăng niệm chú Cấm Cô của Trư Bát Giới, nhưng chú này thực sự có tồn tại. Đường Tăng không dám đọc Khẩn Cô Chú, lo sẽ chọc giận Tôn Ngộ Không, nhưng hắn hoàn toàn không sợ Trư Bát Giới, bởi vì có Tôn Ngộ Không trấn giữ bên cạnh rồi. - A... Trư Bát Giới lập tức hét thảm, sau khi tất cả dục niệm bị giam cầm, cảm giác giống như bị hành hạ ở mười tám tầng địa ngục. Nếu như là người khác, dục niệm bị giam cầm có lẽ cũng chỉ là trong lòng không muốn không cầu gì mà thôi. Nhưng căn nguyên sinh mạng của Thiên Bồng Nguyên Soái quá đặc thù, một khi giam cầm dục niệm của hắn, thật sự là còn kinh khủng hơn việc giết hắn! Đường Tăng dừng niệm chú, mặt đầy vẻ từ bi nói: - Sau này phải gọi nàng là sư nương, biết chưa? - Biết, sư phụ. Trong lòng Trư Bát Giới vẫn còn sợ hãi, nhưng lại không cam lòng nói: - Nhưng lão Trư đã bái đường với nàng rồi. - Mợ nó, ngươi là cường cướp dân nữ, có phải muốn bị thiêu chết hay không? - Không không... - Kiếp trước dù gì ngươi cũng là Thiên Bồng Nguyên Soái, kiếp này sau khi biến thành yêu quái lại vẫn không biết hối cải. Lần này nể tình ngươi là vô tình, sư phụ tạm thời tha cho ngươi! Đường Tăng lạnh giọng nói. Thật ra nếu như không có nhiệm vụ chết tiệt mà hệ thống ban bố, hắn thật sự là muốn thử một chút, xem giết chết Trư Bát Giới lấy được bao nhiêu điểm kinh nghiệm đó. Dù sao đã có Tôn Ngộ Không bên cạnh, bảo Tôn Ngộ Không đánh gần chết trước, sau đó hắn mới ra tay, đảm bảo có thể đánh chết. Trư Bát Giới cảm nhận được sát ý chợt lóe rồi biến mất của Đường Tăng, trong lòng phát rét, đồng thời cũng rất nghi ngờ. Bà nội nó vị này thật sự là người thỉnh kinh sao? Thế nào lại cảm giác còn ác hơn cả lão Trư ta vậy? Nhưng Trư Bát Giới cũng cảm thấy thông suốt, nguyên nhân y cướp Cao Thúy Lan cũng không phải vì yêu Cao Thúy Lan, mà bởi vì Cao Thúy Lan là mỹ nhân. Thay đổi hướng suy nghĩ một chút, dù sao lão Trư ta còn có Hằng Nga tiên tử, nàng còn đẹp hơn Cao Thúy Lan không biết bao nhiêu lần. Một ngày nào đó, lão Trư ta sẽ trở lại trời đi tìm Hằng Nga tiên tử! Trư Bát Giới âm thầm thề trong lòng. Mà Đường Tăng dạy dỗ Trư Bát Giới xong thì xoay người nhìn về phía Cao Thúy Lan, mặt đầy vẻ ôn nhu nói: - Thúy Lan, sau này nàng chính là nhị tỷ, có vui không? - Hu hu... Cao Thúy Lan khóc như mưa. - Pháp sư, chuyện này là sao? Cao lão gia và Cao phu nhân cũng không hiểu nhìn về phía Đường Tăng. - Là như vậy. Bần tăng vì thu phục yêu quái này, hao hết pháp lực, nhưng thực lực yêu quái này quá mạnh mẽ, cuối cùng bần tăng không thể không nhờ Thúy Lan hỗ trợ. Chỉ khi bần tăng và Thúy Lan yêu nhau, lấy lực lượng tình yêu kêu gọi pháp lực thông thiên, mới có thể hàng phục yêu quái này. Đường Tăng nghiêm trang nói. - Khụ khụ... Tôn Ngộ Không và Tiểu Bạch Long đồng thời sặc nước bọt, còn Trư Bát Giới thì mặt nghệt ra. - Hả? - Chuyện này... Cao phu nhân và Cao lão gia vẻ mặt mờ mịt. - Hai vị đừng lo lắng, mặc dù bần tăng là người xuất gia, nhưng vì Thúy Lan, bần tăng nguyện ý phá giới, vì tình yêu của chúng ta! Đường Tăng vẻ mặt đầy đau buồn nói. Cao Thúy Lan vốn còn đang khóc thương tâm đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Đường Tăng. Đường Tăng vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cao Thúy Lan, mặt đầy thâm tình nói: - Thúy Lan, cho phép ta nói một tiếng, ta yêu nàng! Nếu như phần tình yêu này có một kỳ hạn, ta hy vọng, kỳ hạn đó là mười ngàn năm!