1. Truyện
  2. Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?
  3. Chương 15
Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 15 - Cắn Răng Chịu Đựng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

.

Bên kia con sông đối diện quận trung tâm của thành phố H. không biết tự bao giờ đã được quy hoạch lại thành khu biệt thự cao cấp, nhiều công trình đắt tiền mọc lên trên nền đất hoang xưa kia, sang trọng nhưng lại khoác lên mình một sự tách biệt đến cô đơn.

Đến giờ hẹn, Minh đã tìm tới đúng địa chỉ nhà Tiến Thành, nằm trong khu biệt thự biệt lập, muốn vào phải thông báo bảo vệ, bên trong khu này các ngôi nhà cách nhau khá xa, từng nhà một đều bao quanh bởi khoảng vườn rất rộng, đây cũng là lần đầu Minh vào đây.

Khá mất thời gian cậu mới tìm tới được chính xác căn biệt thự, nhìn đồng hồ đã 16h20, sau khi gọi Na thì chỉ một lát là cánh cổng lớn tự động mở ra, xa xa thấy Thành và Na 2 người đang từ trong ra đón mình.

Xuyên qua con đường rải đầy sỏi mịn, hai bên là hoa trắng, nằm đều đặn dưới hàng cây già; Minh có phần xuýt xoa về thiết kế của khu vườn này, nhân tạo nhưng không bị quá gò bó, cách chọn hoa cũng tinh tế, thơm nhè nhẹ thoang thoảng trong gió chứ không phải mùi nồng nặc đến nức mũi.

Cả 3 vừa đi vừa trò chuyện, trông thần sắc 2 người không tốt mấy, mang theo nhiều chút sự bất an.

Minh cũng hiểu được lo lắng của cả hai, cậu cũng có hơi thấp thỏm trong lòng, tự trấn an mình mọi thứ sẽ ổn cả thôi.

Chợt khi đi gần tới cửa chính của căn biệt thự bề thế mặc dù là xây mới nhưng lại theo kiến trúc biệt thự thời xưa, những bức tường phủ đầy cây leo lá nhỏ, mướt mắt vô cùng, làm cậu cứ ngỡ mình đang ở thành phố đầy sương Đ. chứ chẳng phải còn trong thành phố H., bỗng điện thoại cậu rung lên một tràng dài bất thường, cậu biết nó đã đến rồi.Minh dừng hẳn lại, nhìn điện thoại, chiếu theo hướng la bàn, chỉ tay về phía đó, rồi hỏi Thành.

"Này Thành, theo hướng tay Minh chỉ, cách khoảng 150 mét, nơi đó là phòng nào trong nhà"

Thành thấy cậu không đi tiếp, giọng lại vô cùng nghiêm túc, biết là cậu đã lờ mờ nhận ra gì, chàng trai cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn, nhìn theo tay Minh chỉ vào 1 phía của ngôi biệt thự một tầng vô cùng to trước mắt.

"Theo hướng đó hình như là phòng đọc sách"

Minh bảo cả hai người đi theo mình, cậu đi trước, cả hai đi cách một khoảng phía sau; căn nhà này chỉ có Thành ở cùng với bác quản gia và vài người giúp việc, ba mẹ Thành đi công tác suốt, hiện không có trong nước.

Đi vào cửa chính xuyên qua phòng khách Minh cũng không thấy có ai trong nhà, hỏi ra thì mới biết lúc nãy Thành có dặn họ ra ngoài vài tiếng sau hãy quay lại, vì cũng là người thân thiết đi theo gia đình Thành từ khi Thành còn bé, nên Thành có giải thích là mời thầy về coi nhà, có thể họ cũng từng cảm nhận hay thấy điều gì đó bất ổn trong nhà này rồi, nên cũng không hỏi thêm gì.

Minh vừa đi vừa nhìn điện thoại, khoảng cách tới nguồn năng lượng đang rút lại dần, cậu để ý thấy từ nãy giờ bóng xám mờ kia không thấy có sự di chuyển quá nhiều, nó hình như chỉ xê dịch vài mét, vẫn quẩn quanh một vị trí cố định mà điểm đó tình cờ lại là đánh dấu của món đồ quyền năng.

Minh suy nghĩ hẳn phải có điều bất thường ở đây, cậu nhớ hôm qua khi ở phòng cổ vật, nhân vật của cậu đã bị nguồn năng lượng kỳ lạ lao vào tấn công, dường như nó không có bị hạn chế gì.

Còn ở nhà Thành cái bóng xám kia giống như bị cái gì đó hạn chế hay sao ấy, nó cứ di chuyển quanh đi quẩn lại, tần suất càng lúc càng nhanh quanh ký hiệu đồ vật quyền năng; cậu nghĩ đây phải có sự liên quan nào đó.

Minh đi chậm dần lại, ra hiệu cho 2 người bạn cẩn thận, cách xa cậu chút nhưng đừng quá xa, bản thân cậu đang chuẩn bị bắt đầu hành động.

Minh mở giao diện Thu Thập lên, lúc này cậu đang đứng trước phòng đọc sách, cách vị trí trên bản đồ chỉ chừng mươi mét.

Cậu cố ý xoay lưng về phía hai người để che đi tay đang cầm điện thoại ở trước ngực, cậu cũng bật cả flash lên để phòng bên trong phòng không có đèn, mà cũng là thêm bước ngụy trang để cả hai không chú ý vào việc cậu cầm điện thoại.

Minh hít thật sâu vài lần như thể lấy hết cả can đảm, cậu cố để tay không run khi cầm lấy nắm cửa chuẩn bị mở ra, tay cầm điện thoại cũng chiếu thẳng giao diện thu thập về phía trước.

"Cạchhhh"

"Kétttttt"

Hai tiếng động vang lên sát nhau, tiếng đầu là tiếng vặn tay nắm, tiếng sau là âm thanh đẩy cửa.

Rồi, rồi không có gì cả.

Minh đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, vậy mà không có gì xảy ra, hoàn toàn không có báo động nào từ điện thoại, trên màn hình giao diện thu thập cũng không có gì bất thường.

Minh nhìn qua một lượt căn phòng đọc sách để xem coi có gì khả nghi không, cũng không phát hiện gì, mọi thứ đều rất bình thường.

Cậu vội nhìn lại bản đồ trên điện thoại, rõ ràng thấy cả hai ký hiệu đang bên cạnh nhân vật cậu rồi, vậy mà quét hình bằng điện thoại không thấy gì cả, thậm chí trong bản đồ, bóng mờ kia đang di chuyển vòng vòng rất nhanh mà cậu hoàn toàn không cảm thấy gì.

Chợt cậu chú ý điểm bất thường trên bản đồ, rõ ràng cái bóng và ký hiệu đồ vật quyền năng hiển thị sát cậu mà khi cậu xem kỹ khoảng cách lại thấy ghi cách cậu tận mấy mét.

Đột ngột hiểu ra vấn đề, Minh chạy nhanh ra ngoài phòng, lúc này thấy cả hai đang lo lắng nhìn về phía cậu, đoạn cậu lên tiếng hỏi.

"Này Thành, phía trên phòng đọc sách là phòng gì vậy?"

Thành nhìn Minh như thể phát hiện điều gì đó, chàng trai thái độ sợ hãi tăng lên, giọng đứt quãng trả lời.

"Bên trên.. bên trên phòng đọc sách.. là.. là.. là phòng.. phòng ngủ của Thành"

Nghe được câu trả lời tự dưng cậu thấy mọi việc đều trở lên hợp lý một cách kỳ lạ, như những bánh răng đan mắc vào nhau, chuyển động.

Cả ba người di chuyển lên tầng một, đi qua một hành lang kính treo đầy những bức tranh sơn dầu khổ lớn, Minh lại dặn dò hai người, lần này cậu đã chắc chắn là nó ở trong phòng này rồi.

Hít thật sâu, Minh đẩy cửa ra tiến vào phòng, ngay lập tức điện thoại cậu rung lên, cậu cảm nhận được một sự lạnh lẽo vừa mới ập vào người cậu, mang một mùi hương khiến cậu khó chịu cùng với cảm giác choáng váng, mụ mị đầu óc.

Nhưng rất nhanh trong người cậu cũng có luồng hơi ấm dâng lên, ngay lập tức cậu cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, cậu hiểu thứ năng lượng kỳ lạ kia đã rút lui khỏi người cậu.

Lúc này không kịp đọc coi tin tức trong điện thoại phản hồi là gì, cậu cần phải hành động nhanh, vì dường như cậu cảm được năng lượng bên trong cơ thể đang hao đi, ngày một nhiều hơn.

Minh nhìn vào màn hình giao diện Thu Thập, trong đó hiện lên một đoàn khói hình dạng như bóng người, màu xám mờ ảo, không rõ hình thù; lúc này nó đang tỏa ra lớp khói xám xịt bao phủ lấy cậu, may mà người cậu có một lớp kim quang bao phủ cản lại, cậu cùng lúc cảm nhận được chiếc nhẫn trên ngón trỏ của cậu cũng đang nóng dần lên.

Không kịp nghĩ ngợi nữa năng lượng của cậu đang trôi đi, Minh liền quyết định vẽ đồ hình Cắt Đứt, vì đó là kỹ năng tấn công duy nhất của cậu, dùng ngón tay chạm màn hình cậu vẽ lên ký hiệu Cắt Đứt, nhưng mà vẽ mấy lần cũng không có gì xảy ra, chỉ thấy đồ hình vừa sáng lên là lập tức tan rã.

Túng quá, cậu liều vẽ đại ký hiệu Niệm Kinh, mặc dù không biết chính xác kỹ năng này dùng làm gì, nhưng cậu có lòng tin là kỹ năng này sẽ có tác dụng.

Ngón tay vẽ lên pháp trận, rất nhanh, ký hiệu đồ hình Niệm Kinh sáng lên, cậu thấy từ nhân vật có vô vàn chữ ánh vàng bay ra, chữ vàng bay tới đâu khói sáng rút lui tới đó, chỉ thoáng chốc mà bóng xám kia đã bị những chữ vàng vây quanh, siết chặt, như thể muốn hòa vào bên trong khối năng lượng kỳ lạ.

Từ lúc cậu vẽ xong đồ hình Niệm Kinh, Minh thấy trong người mình năng lượng thoát đi vô cùng nhanh, cơn choáng đầu kéo đến, ngày một nặng.

Cậu nhìn những chữ Kinh đang tan vào bóng xám kia càng lúc càng nhiều, bóng xám dần dần mất đi màu sắc vốn có của nó, nó đang từ từ trở nên trong suốt, như thể biến mất vậy.

Mặc cho điện thoại bắt đầu rung lên ầm ĩ, đầu đau như búa bổ, nhưng Minh không thể dừng lại kỹ năng ngay lúc này được, nếu làm vậy tất cả mọi người sẽ gặp nguy hiểm, cậu cắn răng chịu đựng, tầm mắt mơ hồ dần, mãi cho đến lúc cậu thấy bóng xám kia đã hoàn toàn hóa trong suốt, thì đã không chịu nổi nữa, lập tức ngất đi.

truyện siêu hay :

Truyện CV