1. Truyện
  2. Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?
  3. Chương 28
Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 28 - Hiệu Ứng Cánh Bướm (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

.

"Minh không hỏi thì Na cũng không nhớ lại việc này, vốn từ hôm thứ hai sau khi sự việc xảy ra và sau khi Minh giải thích, Na chỉ nghĩ sự thay đổi thất thường trước đó của Thành chỉ là do bị chấp niệm từ con búp bê ảnh hưởng thôi, nhưng nay Minh đã hỏi cụ thể vậy, Na biết việc không đơn giản như vậy"

"Hồi mới quen Na, Na thấy Thành rất thoải mái, vui vẻ và yêu đời, việc gì anh ấy cũng muốn trải nghiệm lần đầu tiên cùng với Na, anh ít tụ tập bạn bè thượng lưu của mình lại, mà dành thời gian lê la hàng quán vỉa hè cùng Na, mọi thứ đều tuyệt vời, trôi qua một cách êm đềm và dễ chịu..”

“Khoảng gần một tháng sau thì sinh nhật Thành, đêm đó Na vô cùng hạnh phúc và bất ngờ, những tưởng chỉ là bữa ăn ấm cúng thân mật với nhà Thành, ai dè anh ấy làm luôn cả một buổi tiệc ra mắt Na với tất cả người thân quen, bạn và gia đình anh, đêm đó như một giấc mơ vậy." - Như hồi ức lại, giọng cô có chút nghẹn ngào.

"Chỉ là,.. chỉ là từ sau hôm ấy thái độ của Thành có hơi kỳ, không biết phải giải thích thế nào, chỉ là những lúc anh ấy ở nhà, Na gọi điện thoại nói chuyện thì thấy Thành lạnh lùng lắm, lại nói chuyện có chút mơ màng, kiểu không chủ tâm muốn nói chuyện với Na..”

“Nhưng mỗi khi gặp nhau thì thái độ Thành ngược lại hoàn toàn, vui vẻ, yêu thương, quan tâm Na hết mực, bình thường như trước, như chưa có gì xảy ra; chuyện này xảy ra mấy lần, có lúc làm Na nghĩ phải chăng anh ấy có người khác rồi..”

“Mãi cho tới khi Na sang ngủ nhà Thành, đêm đó.. đêm đó, mọi chuyện xảy ra kì lạ lắm, Na không nhớ rõ, mọi thứ cứ mơ mơ màng màng, chỉ khi tỉnh lại mới thấy mình nằm ở phòng bệnh viện, có Thành bên cạnh, mới nghe Thành kể lại việc Na hạ thân nhiệt rồi mê sảng la hét như có người đè.." - cô lại ngập ngừng, có chút xấu hổ, cùng sợ hãi đan xen.

"Mà từ sau khi Minh xử lý ở nhà Thành thì không có gì lạ xảy ra nữa cả, không thấy Thành có biểu hiện hay gì đáng ngờ, Na dọn qua sống chung với Thành cả mấy ngày nay, mọi thứ đều ổn, chỉ có điều anh ấy lo lắng bận rộn việc tìm thông tin của cô gái xấu số kia, anh ấy còn cho Na xem một danh sách hình ảnh cụ thể mấy cô gái nhà giàu xung quanh mình mà anh ấy đang nghi ngờ nữa; việc Na biết chỉ có nhiêu đó, mong là có thể giúp ích được cho Minh"

"Cảm ơn Na, thông tin vừa rồi rất hữu ích, Minh đang kiểm chứng một vài khả năng thôi, à mà còn về mùi nước hoa thì sao, Na có tiến triển gì không ?"

"Na có tìm, có đặt mua rất nhiều mùi tester của rất nhiều mẫu nước hoa mùi da thuộc chủ đạo nhưng vẫn không tìm ra chính xác cái cảm giác khi lần đầu ngửi mùi nước hoa kia, cái cảm giác đầy khêu gợi và quyến rũ đó"

Minh rõ ràng nhận ra vấn đề, liền hỏi chi tiết hơn.

"Na thử nhớ lại xem, ngoài lúc mở hộp con búp bê Na còn nghe ở đâu nữa không cái mùi ấy?"

Na lâm vào trầm tư suy nghĩ, cô không muốn bất kỳ suy nghĩ chủ quan nào của mình làm bỏ qua vấn đề có thể có ích với Minh, nên chọn cách nói hết ra những gì trong đầu.

"Na không có ngửi cái mùi đó ở đâu khác ngoài nhà Thành, không hiểu mùi hương ấy bám vào con búp bê hay sao ấy, mà mỗi lần vào phòng Thành đi ngang qua tủ sách chỗ trưng con búp bê, Na đều thấy kiểu phảng phất có mùi hương nước hoa đó thoang thoảng nhưng khi cố ý đi ngửi thì lại không ngửi thấy nữa, những lúc ấy Na còn tưởng mình bị ám ảnh cái mùi hương đó gắn liền với con búp bê, nên khi thấy nó mới vô thức gợi nhớ lại"

"Minh hiểu rồi, cảm ơn Na, khi nào Thành về nhớ dặn cậu ấy đừng xúc động tự ý hành động một mình, mọi việc chúng ta nên cùng bàn với nhau cho kỹ, quyết định chung cẩn thận rồi hẳn làm, có thông tin gì thêm thì nhớ báo Minh liền, Na giữ gìn sức khỏe nha, Minh cúp máy đây, nói chuyện với Na sau.."

Tắt cuộc gọi, đến lúc này thì Minh đã hoàn toàn khẳng định được kẻ chủ mưu và kẻ trấn yểm là cùng một người rồi.

Minh nhìn ra phía ngoài con đường tấp nập, chẳng hiểu sao khác lúc nãy, bây giờ lòng cậu yên lắng lạ kỳ; có lẽ vì cậu đã bước đi được một bước, băng qua những mù mịt che lối, tự bản thân dựng lên huyễn che đi lấy con đường của mình, tất cả là nhờ trạng thái Ngộ cậu vừa vô tình kích hoạt.

Đôi khi Minh cảm thán sự "ngẫu nhiên" của những gì xảy đến với cậu, tất nhiên Minh biết không có gì là ngẫu nhiên, tất cả đều có lý do của nó, chính đó mới là lý do mà cậu cảm thán.. quá nhiều thứ cậu không biết được..

..

Minh im lặng một lúc lâu, cậu vừa nghĩ đến một kế hoạch trong đầu nhưng chưa thể thực hiện được lúc này, vì điều quan trọng cậu biết là thực lực mình chưa đủ; với cả cậu có linh cảm Thành sẽ phát hiện được điều gì đó, một điều có thể làm sáng tỏ hơn câu chuyện phức tạp này.

Điều cần thiết bây giờ là Minh phải nhanh chóng mạnh lên, nếu không dù sau cậu có phát hiện được chân tướng, cũng không có cách nào giải quyết, mà bản thân cậu không muốn bị dồn vào chân tường, không thể phản kháng được.

Minh ấn mở giao diện nhân vật, xem tổng thể thông tin.Cậu thấy thành quả hiện ra rõ ràng trên bảng thông tin nhân vật, quỹ tích hiện 33%, tuy tăng 23% so với gần 1 tuần trước, nhưng còn rất lâu mới có thể có thể lên cấp độ tiếp theo, mà tăng nhiều vậy cậu đoán chừng do kích hoạt được chức năng mới và do lần đầu tiên rơi vào trạng thái Ngộ.

Trong đó 3 kỹ năng chủ động mới là Trấn, Kết Giới và Hoạt Hóa; thì cậu sở hữu có 2 cái, còn kỹ năng Kết Giới chỉ tạm có được nhờ Xuyến Chi Tá Linh trong chiếc nhẫn.

Mà lại cậu chưa thực hành tìm hiểu kỹ năng nào cả, trước mắt cần phải tập luyện vẽ ký hiệu đồ hình mới cho quen tay, rồi còn cần thực hành thực chiến đào sâu xem kỹ năng tác dụng thế nào, và quan trọng là phải tìm địa điểm tăng thêm Thu Thập.

Còn cả hộp bài Tarot và kỹ năng thụ động tăng lên khả năng linh cảm nữa, cái này cậu còn khá mù mờ, cần tìm hiểu sâu hơn.

Nghĩ đến chặng đường còn xa phía trước, cậu không thấy nản lòng, mà ngược lại, có cảm giác chờ mong, chỉ là sâu trong thâm tâm, cậu muốn kết thúc nhanh vấn đề của Thành và Na, cậu cảm thấy nó lúc nào cũng níu cậu chùng lại bước chân, khó chịu vô cùng.

Nghĩ thông suốt, cậu đứng dậy, định rời khỏi bảo tàng, thì lại có một ý tưởng lóe lên trong đầu, cảm thấy có thể thực hiện được, cậu bắt đầu di chuyển ngược lại lối rẽ dẫn tới hồ nước, rồi đi vào nhà chính, lên lầu một, xuyên qua tới hành lang bên ngoài chỗ có thể nhìn thấy toàn cảnh lúc nãy.

Minh mở điện thoại ấn giao diện Thu Thập, quét hình đầu tượng trên sân thượng bên phía đối diện, một lớp ánh sáng bao bọc lấy đầu tượng chớp tắt liên tục hiện ra trên màn hình.

Không chần chừ cậu ấn vào biểu tượng Trận Sách bên dưới, một popup quyển sách hiện lên, lại ấn ngay trang duy nhất có vẽ một biểu tượng pháp trận.

Tức thời pháp trận sáng lên bao phủ toàn bộ đầu tượng và bắt đầu nhấp nháy, Minh hiểu ý dùng ngón tay vẽ theo đồ hình, ban đầu cậu nghĩ là phải vẽ bằng một nét không dứt như kỹ năng nhưng do pháp trận phức tạp hơn ký hiệu kỹ năng nhiều.

Thử nhiều lần không được, cậu mới vẽ đại, ai dè có thể vẽ chồng nhiều nét lên nhau, nhưng phải tìm ra quy luật của nó, hình nào trước, hình nào sau, cuối cùng cậu phát hiện là pháp trận này vẽ từ ngoài vào trong lần lần theo thứ tự.

Thử đi thử lại, cuối cùng cũng thành công, pháp trận sáng lên bao bọc lấy toàn bộ đầu tượng, cùng lúc điện thoại cũng rung lên, trên bản đồ chính cậu thấy pháp trận bay ra từ hai bàn tay của nhân vật về phía đầu tượng rồi dung nhập vào nó.

Nhìn lại đầu tượng trên giao diện thu thập lúc này ánh sáng bao phủ lấy đã sáng đều hoàn toàn, không còn chớp tắt nữa, mặc dù cường độ phát sáng hơi yếu, nhưng cậu theo dõi thấy nó sáng dần lên theo thời gian.

Minh biết mình đã làm được, cậu lần nữa đã chứng minh linh cảm của mình là đúng.

"Chứng minh linh cảm của mình là đúng.. linh cảm.. đúng, chính là nó." - Minh lại lẩm bẩm.

Lúc này cậu đã đoán được ý nghĩa của kỹ năng bị động tăng lên linh cảm, không ngờ nó hữu dụng như vậy, những suy nghĩ lóe lên vừa rồi có lẽ đều nhờ kỹ năng bị động này.

Thậm chí, Minh suy đoán, ngay cả để cậu có thể bước vào trạng thái Ngộ, cũng chính là nhờ kỹ năng bị động tăng lên linh cảm này..

Bỗng nhiên cậu thoát lực, cả người như rệu rã, toàn thân mỏi nhừ, cậu đoán mình đã dùng gần như cạn năng lượng cho việc tạo ra pháp trận vừa nãy.

Minh ngồi bệt xuống đất, tựa người vào lan can, cảm giác hơi ấm từ từ tỏa ra khắp cơ thể, cả người đã dễ chịu hơn một chút, liền ấn mở phần thông tin lưu trữ nhảy liên tục làm điện thoại rung lên nãy giờ.

Minh hài lòng tiếp tục mở túi đồ, ấn xem thông tin đầu tượng trong ô chứa thì rõ ràng trạng thái của đầu tượng đã biến thành "đang dần hồi phục".

Trong phần xuất xứ cũng biến mất luôn dòng miêu tả bị lệch khỏi vị trí pháp trận, mà biến thành "đã dung nhập Tụ Năng Trận mới vào, kích hoạt lại hiệu quả Trấn Tà, uy lực và phạm vi bảo hộ tăng dần theo mức năng lượng hấp thu được cho tới ngưỡng giới hạn tối đa".

Cậu cũng nhìn thấy trên bản đồ chính, xung quanh đồ hình đầu tượng đang có một vòng sáng, nhìn qua gần giống như phạm vi cảm ứng của nhân vật; đoán rằng này là phạm vi tác dụng trấn tà.

Theo như thông tin cậu đọc từ Cấu Trúc thì theo thời gian hấp thụ năng lượng hồi phục trở lại, vòng tác dụng sẽ ngày một rộng hơn, bây giờ theo cậu quan sát thì vòng trấn tà này chỉ mới bao rộng tới khoảng một nửa tòa nhà chính, nhưng cậu tin chẳng bao lâu nó sẽ bao trùm cả khu vực này.

Trên bầu trời mây dần tan bớt, nắng len qua những kẽ mây, chiếu tỏa hào quang rạng rỡ xuống khắp nơi trên mặt đất, tráng lệ vô cùng.

"Có lẽ câu chuyện bí ẩn ở nơi bảo tàng này, tạm có thể khép lại ở đây được rồi.." - Minh nghĩ thầm, trước khi rời khỏi.

Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ

Truyện CV