1. Truyện
  2. Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?
  3. Chương 32
Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 32 – Khiếm khuyết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

.

Trải qua cả ngày hôm qua dày vò kỹ năng Tầm Nhìn, cùng luyện tập đồ hình ký hiệu và thử nghiệm các kỹ năng chủ động cũ, cậu cũng nhuần nhuyễn thi triển ra tất cả các kỹ năng đó dưới chức năng Tầm Nhìn, cùng đúc kết ra được kinh nghiệm.

Minh nhận thấy kỹ năng Cắt Đứt rõ ràng là không thể tổn hại vật chất thật được, so sánh với những lần thi triển trước đó, cậu khá chắc là hiện kỹ năng này chỉ có thể tấn công cắt đứt các dạng năng lượng.

Còn kỹ năng Niệm Kinh thì trước đó cậu dùng nhiều lần rồi, rõ ràng là có thể tịnh hóa chấp niệm, còn dùng để làm gì nữa thì cậu không chắc.

Hôm nay Minh dậy từ rất sớm, phải nói là cậu chỉ chợp mắt được tầm vài tiếng, vì hôm qua phấn kích quá thử kỹ năng tới rất muộn.

Mục đích của hôm nay là kiểm tra các kỹ năng mới cậu chưa dùng bao giờ, mặc dù cậu đã luyện tập chữ ký hiệu của chúng rất nhuần nhuyễn rồi, không chỉ vậy, cậu còn muốn kết hợp sử dụng chung với kỹ năng Tầm Nhìn nữa.

Trời sớm ở huyện G. đã qua ngày 20 của tháng 12, trời phủ sương mờ mờ mang theo hơi mùa đông, lành lạnh.

Minh nhìn mặt trời lên cao ở hướng đông ban công phòng khách lầu hai, cậu đăm chiêu suy nghĩ; hiện có 3 kỹ năng cậu cần kiểm tra, thứ nhất là Trấn, kỹ năng này có được từ đầu tượng ở bảo tàng mỹ học, cậu cũng biết nó có tác dụng dùng để trấn tà, chỉ là chưa thử lần nào.

Nghĩ là làm, mặc dù hiện giờ cậu không có phát hiện tà ma gì nhưng mà để có thể trấn tà ma cho nhà mẹ, cũng là thêm một biện pháp an toàn.

Thế là Minh cần lấy chiếc hộp màu đỏ hình chữ nhật đặt trên bàn, mở ra, lấy từ trong ra một chiếc kính râm, đeo lên.

Nhìn mình trong gương nơi chiếc tủ trang trí, một người thanh niên hiện ra với mái tóc dài phủ lòa xòa, kèm thêm mắt kính gọng tròn màu trà đậm, lập tức toát lên khí chất huyền bí.

Trong bóng phản chiếu từ gương, người thanh niên nọ giơ tay phải có đeo một chiếc nhẫn bạc đính đá đỏ lấp lánh kì diệu, ngón tay cậu ta vẽ thoăn thoắt trong không gian, hệt như người đang vẽ tranh trên không trung vậy, bỗng ngay lập tức dường như có một thứ gì đó chùng xuống cả xung quanh..Minh hài lòng xem qua thông báo của trò chơi bằng kỹ năng Tầm Nhìn, cậu vừa thực hiện xong 2 thao tác Trấn và Tụ Năng Trận một cách nhuần nhuyễn, trong bản đồ cậu cũng thấy nơi ký hiệu ngôi nhà chỗ nhân vậy có xuất hiện đồ hình của kỹ năng Trấn và Tụ Năng Trận chồng lên nhau, tạo ra một vòng tròn ánh sáng đang từ từ mở rộng ra dần, hiện đã bao phủ được hơn một nửa nhà mẹ.

Minh mệt mỏi ngồi xuống sofa, tháo mắt kính ra, cảm thấy người có chút thoát lực, việc sử dụng 3 kỹ năng một lúc làm cậu tốn hao quá nhiều năng lượng, cũng càng cảm thán kỹ năng Tầm Nhìn quá thần kỳ, mặc dù đã sử dụng kỹ năng này cả ngày hôm qua nhưng cậu vẫn không cảm thấy hưng phấn kích và hứng thú với nó.

Minh ngả người tựa vào lưng ghế, chờ năng lượng hồi phục để luyện tập tiếp, qua nhiều lần đã thử nghiệm kỹ năng tăng khả năng hồi phục thì nếu như cậu cạn kiệt năng lượng thì sẽ mất 1 tiếng mới hồi phục lại hoàn toàn, lúc này thông báo là mức năng lượng thấp vậy tầm hơn nửa tiếng cậu sẽ hồi phục lại, đối với cậu, kỹ năng tăng khả năng hồi phục này là vị anh hùng vô danh, không có nó, cậu có lẽ đã phải cực khổ, trầy trật hơn rất rất nhiều lần rồi.

..

“Ẳng ẳng ẳng”

Tiếng chó sủa inh ỏi làm cậu giật mình tỉnh dậy, có lẽ do mệt mỏi quá mà ngủ thiếp đi, nhìn đồng hồ đỡ hơn 1 tiếng.

Minh liếc ra phía hành lang thấy 2 con chó giỡn nhau inh ỏi, chợt cậu lóe ra một ý tưởng.

Cậu đeo mắt kính lên, tay lại vẽ những đường thoăn thoắt trong không trung, bỗng đột ngột, tiếng chó sủa dừng lại, chỉ còn tiếng “ư ư” hoang mang của hai con chó.

Lúc này bọn chúng rất kỳ quặc, đi quanh nhau kêu ư ư, lỡ đụng nhau thì vô cùng giật mình như thể không nhận ra nhau vậy, cậu quan sát bọn nó đi lại liêu xiêu, tiếng kêu nghe sợ hãi, thấy thương quá, vội cắt đứt kỹ năng.

Lập tức bọn chúng trở lại bình thường, vừa trông thấy nhau, hình như vẫn còn sợ hãi, hai con mạnh con nào con nấy chạy cong đuôi về hai hướng khác nhau, vừa chạy vừa kêu “ư, ư” đến tội nghiệp.Minh gật gù, kỹ năng kết giới đúng là hữu dụng, mặc dù không thể tác động vật lý lên vật thể, nhưng lại có khả năng ảnh hưởng đến tinh thần vật sống, đây là một kỹ năng nếu biết tận dụng sẽ giải quyết được rất nhiều vấn đề; nhưng cũng có điều làm cậu chú ý là có thể tinh thần con người sẽ mạnh mẽ hơn loài chó nhiều, cần thiết tiêu hao năng lượng để giữ gìn kết giới cũng lớn hơn, điều này lại cần phải xác minh thêm.

Đã tới giờ ăn trưa, định bụng ăn uống nghỉ ngơi xong xuôi, chiều cậu dễ dành nhiều thời gian để kiểm tra kỹ năng Hoạt Hóa vì cậu cảm giác, kỹ năng này đặc biệt vô cùng, chính việc cậu có được kỹ năng này do rơi vào tình trạng Ngộ, đã nói lên tầm huyền diệu của nó.

Tựa lưng nghỉ ngơi, nhìn ra khoảng cây xanh ngay ban công.

Bỗng, như nhớ đến điều gì đó, Minh lại lâm vào trầm tư, đăm chiêu, suy nghĩ.

Sở dĩ khi có được kỹ năng Tầm Nhìn, cậu đã phấn khích và lao đầu vào thí nghiệm, không hẳn chỉ là trải nghiệm mới lạ mà cậu chưa từng một lần trong đời, đó chỉ là một phần; mà quan trọng hơn, kể từ lúc bắt đầu nhận thức được thế giới tâm linh vô cùng nguy hiểm, cũng như đối mặt nhiều hơn với những chuyện huyền bí, cậu nhận ra rằng ít nhất hiện giờ bản thân có 2 khiếm khuyết nghiêm trọng.

Đầu tiên là cậu đang quá bị lệ thuộc vào điện thoại, càng lúc cậu càng nhận ra điều này, nếu không có điện thoại có tích hợp “trò chơi” huyền bí này, cậu chẳng có khả năng gì, thậm chí không thể đối phó với một chấp niệm yếu nhất.

Cậu đặt giả thiết trường hợp trong lúc chiến đấu vô tình điện thoại bị rơi mất, hay hoặc là kẻ địch khám phá ra cậu thông qua điện thoại để sử dụng các năng lực tâm linh này, rồi tìm biện pháp đánh cướp nó đi, cậu lúc đó chỉ là con số không, hoàn toàn chịu bị đánh, không thể làm gì khác được.

Nên đó là lý do cậu càng lúc càng sợ người khác biết về trò chơi này, biết cậu thông qua điện thoại làm những quyền năng này, điều đó liên đới dẫn đến việc cậu trở nên bị động trong việc chiến đấu, đó là một điểm yếu, một bất lợi vô cùng lớn.

Cũng may khi kỹ năng Tầm Nhìn xuất hiện đã cứu vãn được nhược điểm này, chí ít ra lúc nào cũng đeo mắt kính người ta chỉ nghĩ rằng cậu đang tỏ vẻ sành điệu hay đại loại thế, chứ không hề nghĩ rằng cậu thông qua mắt kính để sử dụng các năng lực tâm linh, điểm này làm Minh thêm phần an tâm.

Chỉ có điều là hiện giờ do năng lượng cậu còn ít, không thể duy trì kỹ năng Tầm Nhìn lâu, còn phải tìm cách bổ sung thêm năng lượng.

Vì trò chơi này cũng không có hiển thị mức năng lượng nên cậu chỉ lần mò ra dựa trên kỹ năng Tầm Nhìn là đại khái năng lượng hiện tại của cậu có thể duy trì sử dụng liên tục kỹ năng Tầm Nhìn trong khoảng 1 tiếng rưỡi, vừa hay đúng bằng phạm vi cảm ứng của nhân vật chia 2.

Thứ hai, hôm qua lúc nói chuyện với ông lão, cậu bị sự nhắc nhở của ông cảnh tỉnh, điểm cậu thiếu khuyết lớn nữa đó chính là võ lực, và chuyện đó càng chứng thực khi qua nay cậu thực tập sử dụng các kỹ năng dưới tác dụng của Tầm Nhìn, cậu nhận ra các kỹ năng này đều chỉ tác động vào phần tâm linh, hay dễ hiểu là phần tinh thần; có những khả năng hoàn toàn không tác động lên con người, thậm chí có tác động cũng không quá ảnh hưởng.

Điều này làm cậu lo lắng, cậu hoàn toàn không có biện pháp hữu hiệu khi bị người tấn công, cậu hoàn toàn đồng ý lời ông lão nói, đối phó với con người cần sử dụng võ lực, và đây là một trong những bế tắc của cậu hiện giờ, cậu không biết võ, sức lực cũng không lớn, mà thường rất ít vận động, khả năng ứng biến cũng không nhanh, lại hoàn toàn không biết bản thân mình có năng khiếu ở lĩnh vực này không, và cũng không biết làm sao để cải thiện, hay học từ ai, học cái gì cho phù hợp.

Điểm này thì cậu hoàn toàn mù mờ.

Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ

Truyện CV