1. Truyện
  2. Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?
  3. Chương 37
Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 37 - Chữa Trị Đồ Vật Quyền Năng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

.

..

Vô cùng bất ngờ khi ở nhà ông lão cậu phát hiện được nguồn năng lượng bổ sung mà mấy tuần rồi cậu chưa hề một lần tìm thấy, đoán chừng đó phải là nguồn năng lượng to lớn kia trên bản đồ.

Minh liền mở giao diện đồ hình thu thập chiếu theo phương hướng và vị trí trên bản đồ, đầu tiên là nguồn năng lượng to lớn kia, nó phát ra ngay chỗ bàn thờ, cậu quét hình vào thì thấy chỗ phiến đá ban nãy sáng lên rực rỡ ánh sáng màu xanh dương rất đậm.

Còn hai khối năng lượng nhỏ hơn, một chỗ bắt nguồn từ một quyển sách trên kệ sách, chỗ còn lại từ thanh kiếm gỗ treo trang trọng trên tường kế bên kệ sách, cả hai đều phát ra ánh sáng màu xanh dương nhưng nhạt hơn phiến đá trên bàn thờ nhiều, và thông qua sự nhấp nháy lập lòe của cả 2 đồ vật này, cậu đoán chừng chúng trong tình trạng hư hao.

Cậu ngay lập tức vẽ ký hiệu thu thập, phát ra đồ hình ánh sáng bay về phía chỗ phiến đá, bao trọn lấy nó, rồi hút vào pháp trận thu thập.

Còn chưa kịp sử dụng đồ hình để thu thập thanh kiếm và quyển sách thì từ nhà sau vang lên tiếng ông lão.

“Minh, đồ ăn xong rồi này, cậu xuống phụ lão bưng lên nào”

Làm cậu phải tạm đóng lại kỹ năng Tầm Nhìn, đi xuống chỗ ông lão.

..

Minh lúc này đang ngồi ăn cùng ông lão.

Dường như ông ăn chay, trên bàn ăn cậu thấy một món rau xào, cùng một phần đậu hũ chấm tương, tuy thanh đạm nhưng vừa miệng vô cùng.

Cậu hiện cảm thấy có chút bứt rứt, vì muốn hỏi chuyện ông, mà thấy ông im lặng ăn nãy giờ, nghĩ rằng ông không thích nói chuyện khi ăn nên cậu cũng không dám mở lời.

“Cậu có gì muốn nói thì nói đi, lão thấy mặt cậu như táo bón ấy, ăn cũng mất ngon nha” – Ông dí dỏm vừa nói vừa nhòm cậu.

Minh như con mèo muốn đi chơi bị nhốt lâu ngày, nay được thả, vội hớn hở hỏi.

“Ông ơi, con để ý thấy trên bàn thờ có hình một vị trông như ông tiên, rồi bài vị, cả hình một ông lão nữa, con đoán là các vị trong dòng của ông phải không ạ?”

Ông nhìn Minh một lát, rồi mới mỉm cười, nói.

“Cậu muốn hỏi phiến đá trên bàn thờ thì cứ hỏi đi, vòng vo làm gì.”

Minh ngại ngùng gãi gãi đầu, thấy vậy, ông lão lại cười.

“Trên bàn thờ đúng là các vị trong dòng của lão, hình ở dưới cùng là thầy của lão, các hàng bài vị là các vị trưởng bối trong dòng, còn ở trên cùng là sư tôn”

“Thế còn phiến đá kia ạ?”

“Lão tưởng là cậu sẽ không hỏi cơ đấy.” – Ông tủm tỉm cười, nói.

Minh lại gãi đầu, nhìn ông.

“Phiến đá này là đồ vật tông truyền được thầy lão cùng sư tôn mang theo khi rời khỏi tông môn” – Ông trả lời, giọng có chút nghẹn ngào, đoạn, ông nhìn thấy thái độ của Minh, lắc lắc đầu, nói tiếp.

“Lão biết cậu muốn hỏi gì”

“Sư tôn cùng thầy lão chính là bị đuổi khỏi tông phái, thậm chí không được làm đệ tử ngoại môn, lúc xưa lão cũng từng hỏi thầy lão lý do, nhưng người chỉ lắc đầu, không nói.”

Ông thở dài một hơi, trước khi kể tiếp.

“Sau khi sư tôn và thầy lão nhập thế, vì linh khí thế gian ngày càng ít đi, không đủ để tu luyện nên không thể khai tông lập phái mới, mà chỉ âm thầm truyền thừa những gì còn có thể; đến đời của lão thì cũng không còn lại mấy, lão chỉ học được một vài thuật pháp, giúp chữa bệnh, đuổi tà cho người dân quanh đây thôi.”

Minh có thể nghe thấy được nỗi mất mát trong giọng ông, cậu nhìn ông một lát, mới hỏi tiếp.

“Có phải tông môn của sư tôn và thầy của ông nằm ở một thế giới khác không ạ?”

“Sao cậu biết về thế giới khác?” – Giọng ông đầy sự ngạc nhiên.

“Dạ, con cũng vô tình được biết, mà không chắc có phải không, lại nghe ông nói đoạn sau khi nhập thế vì linh khí thế gian ngày càng ít không thể tu luyện, nên con mới hỏi thử ạ”

Ông lúc này đánh giá lại về sự không đơn giản của Minh.

“Đúng là không thuộc thế gian này, ở đâu lão cũng không biết rõ, xưa chỉ nghe thầy lão kể lại rằng ở thế giới đó linh khí nồng đậm, người tu Tiên có được quyền năng mà người thường thậm chí không dám nghĩ đến, nhiều lần lão muốn biết nhiều hơn, thầy lão cũng không nói, chỉ thở dài.”

“Khi còn trẻ có lần lão vô tình nghe được sư tôn và thầy lão trò chuyện, mới biết được phiến đá trên bàn thờ có thể giúp tìm được đường vào thế giới, trở về tông môn, chỉ là hai người đã không thể trở về nữa rồi..”

Ông im lặng một lát mới nói tiếp.

“Từ đó đến nay lão cũng thử tìm tòi mọi cách, nhưng cũng không phát hiện được gì.”

Minh không ngờ rằng cậu có thể phát hiện một bí mật lớn như vậy, chợt nhớ đến thắc mắc trong đầu, liền hỏi.

“Còn thanh kiếm và quyển sách trên kệ có bí ẩn gì ạ?"

Ông lão vô cùng ngạc nhiên, vì tự dưng Minh lại hỏi một vấn đề ông không hiểu, nhưng đột nhiên như nhớ ra điều chi, gấp gáp nói.

“Thanh kiếm và quyển sách nào?”

Minh cũng không nghĩ nhiều chỉ chỉ về thanh kiếm gỗ treo trên tường và quyển sách trong hàng sách ở kệ sách kế bên, nói.

“Dạ thanh kiếm gỗ này này, và quyển sách đó ạ.”

“Cậu có thể lấy hai món đồ vật cậu muốn hỏi lại đây không?” – Ông lão kích động, bàn tay vô tình chạm cái chén cơm, khiến nó xê dịch một đoạn, đập vào dĩa rau bên cạnh, vang lên một tiếng “tách”.

Dường như không để ý thấy sự thất thố của ông, Minh đứng lên.

Đầu tiên cậu đi tới chỗ thanh kiếm gỗ, cẩn thận lấy nó xuống cầm một bên tay, rồi mới đi tới kệ sách.

Trong rất nhiều sách được đặt trên kệ, cậu rất nhanh với tay lấy ra một quyển mỏng tang, đã ố màu, bìa trống trơn không có ghi gì cả, rồi mới quay về bàn, đứng cạnh ông, nói.

“Dạ thanh kiếm và quyển sách này ạ?”

“Làm sao cậu lại đột ngột hỏi về hai món đồ này” – Ông cố gắng kiềm sự xúc động trong giọng nói, hai bàn tay có chút nắm chặt, rung rung.

“Dạ, tự dưng con cảm thấy hai món này rất đặc biệt, dường như có điều gì kỳ diệu ở hai món đồ này.” – Minh cũng không thể nói rõ ràng, chỉ nói lái lái, truyền đạt ý của mình.

Ông lão lúc này đột ngột đứng lên, lấy 2 bàn tay chùi vào áo của mình nhiều lần rồi mới dám cầm lấy thanh kiếm và quyển sách, như thể sợ làm dơ chúng.

Ông nhìn một lượt hai món đồ, mắt ông hoen đỏ, cất giọng.

“Hai món đồ này là vậy tùy thân của thầy lão, sáng sớm ngày nào thầy lão cũng luyện kiếm, luyện rất lâu; còn hễ mỗi khi có thời gian rãnh, lão đều thấy thầy lão cầm trên tay quyển sách này, đọc đi đọc lại nhiều lần, năm này sang tháng nọ..”

“Nhưng Minh, cậu nói hai món đồ này đặc biệt là thế nào? Lão biết rằng cậu có nhiều bí mật, lão cũng không muốn hỏi, nhưng nếu cậu biết điều gì về hai món đồ vật này, xin nói cho lão biết, lão xin cậu đấy..” – Giọng ông lão càng lúc càng run rẩy, người ông cũng lung lay, hai bàn tay giữ chặt hai món đồ vật cũng rung theo từng câu nói của ông.

Minh có chút hoảng, cậu không ngờ ông lại xúc động như vậy, nhưng mà vấn đề về hai món đồ này cậu cũng không chắc, chỉ đoán biết chúng ở vào trạng thái hư hao thôi, nghĩ một chút, cậu liền nói với ông lão.

“Con thật tình chỉ biết rằng hai món đồ này trong trạng thái không tốt, con có thể chữa trị chúng”

“Ông có tin con không? Con có thể thử.”

Ông lão nhìn Minh, chẳng hiểu sao, từ trong vô thức, thôi thúc ông, rằng cậu có thể làm được, tin trực giác mình, ông liền đồng ý.

Minh nhìn thấy ông lão gật đầu, mới quyết định chữa trị chúng, đây là lần đầu tiên cậu thực hành pháp mà trực tiếp có người chứng kiến, nhưng cũng may cậu có mắt kính, sẽ không ai có thể nghi ngờ về “trò chơi”.

Nghĩ liền làm, Minh đưa tay lên hư không, vẽ đồ hình dạng như con mắt thêm những đường nét huyền bí, có lẽ trong tầm mắt người thường sẽ thấy cậu quơ quào trong không khí nhưng ông lão lúc này đã khai âm dương nhãn, rõ ràng thấy ngón tay Minh đang vẽ lên những đường sáng trong không gian, rất nhanh ông thấy mắt kính cậu đang đeo sáng lên, ông có thể đoán được có lẽ đây là một thứ pháp khí mà Minh dùng thay cho âm dương nhãn.

Ông từ ngạc nhiên, chuyển sang chấn kinh, đến, chết lặng,.. quan sát cậu.

truyện siêu hay :

Truyện CV