1. Truyện
  2. Tầm Thần Tuyệt Lộ
  3. Chương 33
Tầm Thần Tuyệt Lộ

Chương 33: Tăng cường.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhẹ nhàng thoát khỏi Nội Thị, Lạc Thạch mở mắt, khẽ thở ra một ngụm trọc khí. Mặc dù hệ thống Kinh Mạch và Huyệt Đạo đã được gã sơ bộ nắm qua, nhưng chưa tụ châu thì cũng vô dụng, ‘khai khiếu’ lại phụ thuộc vào công pháp, nên việc này tạm gác lại. Mông lung suy nghĩ một lúc, gã cất tiếng hỏi.

“Nặc lão, coi bộ vãn bối không có cách nào sớm bước vào Dựng Khí cảnh rồi. Tiền bối có thể giải thích kỹ hơn, về cảm ngộ Thiên Địa Nguyên Tố, và cái gọi là ‘Trắc Chủng’, ‘Niệm Ấn’ được không. Làm sao để xác định được vãn bối bẩm sinh nhạy cảm với cái gì?”

“Ài, thôi được. Thúc ép ngươi cũng vô dụng, nếu ngươi đã có hứng, lão phu liền bồi tiếp a...”

Trắc Chủng hay Trắc Ấn, phân biệt để chỉ phương pháp xác định ‘thuộc tính’ của Tu Nguyên giả và Luyện Thần giả. Khu vực Nam Cương này, Nặc lão đã mòn gót mấy chục năm, nên biết không thiếu những xảo thuật hiếm lạ dựa trên đặc tính địa phương. Phần lớn tông môn phổ biến cách dùng Thác Tố Châm đâm vào huyệt Bách Hội (), chờ đợi Nguyên Tố kết tơ, hình thành sợi Tố Ty phất phơ ở đầu kia của Thác Tố Châm, từ đó luận ra kết quả. Nguyên liệu luyện chế chủ yếu là thân cây Thố Ty Thảo () - một loại cây mọc dại khắp nơi trên Phàm Nhân Lục Địa, đặc điểm lá mỏng dài hình sợi, cực kỳ nhạy cảm với môi trường mà nó đang ‘ăn bám’ - và được bọc bằng bạc trắng bình thường của phàm nhân. Trắc Chủng thành công cũng không đại diện cho tư chất tu hành của kẻ đó, bởi không có Tụ Khí Châu hay Nạp Thần Khu thì cũng chỉ là người thường. Thêm vào đó, Thác Tố Châm tuy là vật phẩm Phàm cấp, giá thành rất rẻ, nhưng đối với hai người Nặc lão đến giờ thì vẫn xa tầm tay với. Bất quá, lại vẫn có cách khác, mà theo lão gọi, là những Cải Biến Y Phương trong ‘Tà Ý Y Điển’ tự sáng chế, dựa trên kiến thức rộng rãi của Nặc Gia và kinh nghiệm bản thân.

Nam Cương phổ biến Trúc Quân Tử - mỗi khóm chỉ có độc một thân cây thẳng tắp, cả đời cũng mọc ra duy nhất một cái lá hình trái tim trong vô số chùm lá khác, tên là Quân Tử Tâm Diệp - và Hoa Thục Nữ, thân cành mềm mại yểu điệu như dây leo, cứ chạm vào là cụp cánh lại e thẹn. Trúc Quân Tử và Hoa Thục Nữ luôn mọc gần nhau, nên hai loại thực vật này ở đây vô cùng dễ dàng tìm được, có khi bắt gặp đang quấn lấy nhau thành khóm lớn. Đặc biệt hơn nữa là, nếu đã bị Thục Nữ Hoa Đằng () quấn thân, thì Tâm Diệp liền rụng mất, khóm Trúc Quân Tử cũng bung ra thành bụi lớn, nhưng lại mềm mại, đàn hồi tựa cây mây, chứ không đơn độc và thẳng đuột như trước. Sáng sớm hứng sương đọng trên cánh Hoa Thục Nữ, loại chưa mọc dây leo, được cỡ khoảng một ly nhỏ, hái lấy Tâm Diệp liền có thể thực hành Trắc Chủng.

Đem Quân Tử Tâm Diệp nhẹ nhàng thả trên mặt ly Thục Nữ Lệ Sương, nó sẽ nổi dập dềnh mà không bị chìm xuống. Đối tượng cần kiểm tra chỉ việc tập trung tinh thần, hay tay úp hờ quanh ly, dấu hiệu dần xuất hiện để Chủ Khảo Sư đánh giá, tính chính xác thậm chí còn vượt qua phương pháp sử dụng Thác Tố Châm.

“Trong Lạc Dược Trai thì chưa gặp loại trúc này, nhưng lần trước đi chợ thôn, dọc hai bên đường lão phu đã quan sát thấy có rất nhiều. Lần tới nếu ngươi thích, kiếm cớ chạy ra ngoài, mang về đủ nguyên liệu liền có thể tiến hành”.

“Đối với Thú tộc cũng giống như vậy sao, Nặc lão?”

“Phải, cũng là tương tự, thế nên kết hợp làm một là tốt nhất. Đợi Mục tử liên lạc lại, lão phu sẽ Trắc Chủng cho cả hai tiểu bối ngươi, không cần lo lắng”.

Lạc Thạch còn bàn luận thêm một hồi với Nặc lão, sau đó mới yên tâm lên giường kéo chăn. Dù tinh thần suy nhược cỡ nào, giấc ngủ sẽ giúp hồi phục nhanh chóng, gấp mấy lần con đường thực dưỡng. Cơ thể và não bộ thả lỏng hoàn toàn, tuy sẽ rơi vào tình trạng không còn phòng bị, nhưng bù lại, ‘giấc ngủ’ đóng vai trò tối quan trọng trong vòng tuần hoàn của mọi sinh vật sống. Nó trực tiếp giúp cơ thể tập trung vào việc dọn dẹp ‘chất thải’ như tế bào chết, dị vật, vi khuẩn từ bên ngoài cũng bị gom lại và tiêu diệt; cũng như gián tiếp rèn luyện ‘tiềm thức’ trong quá trình mà ‘ý thức’ đang phải nghỉ ngơi này. Tinh Hồn Tam Điểm mở ra cho Tu Chân giả kỹ năng ‘Ức Thống’, tạm thời cũng khoá đi sự mệt mỏi do hoạt động cường độ mạnh trong thời gian dài, tránh tình trạng khi đang triền đấu, chưa hết chân nguyên nhưng đã ngủ gục mất, hoặc tinh thần thiếu đi sự tập trung, mạng sống lập tức chính là cái giá phải trả. Nhưng nói như vậy cũng không có nghĩa Cường giả không cần phải ngủ; mà khi tu luyện hay đặc biệt là ‘bế quan’, họ mới chủ động tháo bỏ Ức Thống, nhằm giúp cơ thể thực sự được ôn dưỡng một cách tốt nhất.

Tất cả mọi thứ, từ ‘luyện thể’ tới ‘luyện hồn’, đều đang được Lạc Thạch tuân thủ nghiêm ngặt, bước đầu cũng gặt hái chút thu hoạch. Ăn, uống, ngủ nghỉ đầy đủ liên tục trong thời gian qua, kết hợp luyện tập khoa học và bài bản, Liệp Nhân Vũ này dần thoát khỏi suy dinh dưỡng, nội tạng hay xương cốt đều khá hơn, cao lên vài phân so với trước, cơ bắp đã có dù vẫn nhỏ yếu. Từng viên gạch được gã tính toán cẩn thận và đặt xuống, dù chưa thấm vào đâu, nhưng miễn cưỡng cũng có thể coi là bước đầu hợp lý.

Nặc lão thấy Lạc Thạch đã mau chóng chìm vào giấc ngủ, mới thở dài một cái, nhìn sang ‘Tá Hồn’ Liệp Nhân Vũ đang bồng bềnh trôi nổi bên cạnh, khẽ vuốt râu lẩm bẩm.

“Là đen đủi bị liên luỵ, hay chính là may mắn kỳ ngộ trong đời của ngươi, lại vô tình kéo theo cả lão phu, thật muốn làm Nặc Ý ta điên đầu. Một đời trốn chạy, truy cầu con đường riêng, tới đây đã là cực hạn, hay lại là một cơ hội khác? Lão Thiên, lão cả đời khinh khi vùi dập, ta lại như Tiểu Cường, giết mãi không chết. Nặc Ý ta nguyên là thiên tài Nặc gia ngàn năm khó gặp, nhưng lại mắc phải sai lầm không đáng có, khiến thân bại danh liệt, suýt chút nữa chẳng thể hồi đầu...”

Im lặng một chút, mái tóc hai màu đen trắng cùng áo choàng của Nặc lão bắt đầu lay động, tay chắp sau lưng, ngửa mặt nhìn trời, mắt loé tinh mang.

”Hoán Sinh Giả Ma Niệm Tử ta lấy Đạo Tâm phát thệ, quyết định ngày đó tuyệt đối không phải là sai lầm. Chuyện ngoài ý muốn phát sinh kia lại không thể tìm thấy chứng cứ khả dĩ chứng minh nó từng tồn tại, khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người ta, những kẻ chó đàn liền nhân cơ hội cắn bậy. Lão phu và các ngươi, vĩnh viễn bất cộng đái thiên, thế bất lưỡng lập!!!”

Ba giờ sáng, Lạc Thạch đã bị đánh thức, gã còn đang ngái ngủ làu bàu, thì nghe tiếng Nặc lão thúc giục.

“Thạch đầu tử, từ bây giờ dậy sớm thêm một tiếng, số lượng bài tập luyện thể cần phải được tăng cường. Mau tỉnh táo, lão phu liền hướng dẫn ngươi...”

Bài tập mới này cũng rất đơn giản, giữ vững thế khai sơn cơ bản, hai tay cầm cổ áo giơ lên ngang mặt, rũ xuống thật mạnh, rồi lại đưa về vị trí cũ. Cứ liên tục như vậy, nhưng với điều kiện khớp bả vai phải khoá cứng, lực phất áo xuống chỉ được phát động từ cơ bắp và gân ở khớp khuỷ tay. Lạc Thạch cũng mau chóng nắm vững tư thế tối ưu của phương pháp rèn luyện này, không thắc mắc nhiều, cứ y thế bắt đầu ‘rũ áo’.bg-ssp-{height:px}

Cơ bắp, xương, phì tuỷ v.v... phần lớn dùng để phòng ngự và chống chọi va chạm cứng. Còn né tránh và phản công, dĩ nhiên lại là một vấn đề khác nữa. Để kéo cả bộ khung xương vận động như ý, sinh vật cần phải có một hệ thống ‘truyền lực’, càng mạnh mẽ bền bỉ thì độ mẫn tiệp của thân thể lại càng cao, bao gồm ‘gân’ và ‘dây chằng’, thời đại này gọi chung là ‘Nhục Cân’.

Giải Phẫu Học Trái Đất đã đạt đến đỉnh cao Ngoại Khoa, nên hai khái niệm gân và dây chằng cũng không hề mới lạ. Về cơ bản là chúng có cấu trúc sinh học gần tương tự, các sợi này bện lại với nhau thành bó lớn, thành phần chủ yếu là ‘chất keo’, và lượng nhỏ ‘chất đàn hồi’ (). ‘Gân’ nối giữa cơ bắp và xương, phân biệt cùng ‘dây chằng’ liên kết xương với xương, nhiệm vụ là co - kéo, được chỉ huy bởi hệ thần kinh. Thế nên dù ở Trái Đất hay Thiên Diễn, ‘Nhục Cân’ đều rất được coi trọng, vì nó là yếu điểm, đồng thời cũng cực kỳ dễ tổn thương, trở thành ‘cặm bẫy trực chờ’ đối với tất cả các Tu Luyện giả. Người thường khi bị chấn thương nhỏ ở gân, giãn hoặc đứt dây chằng, khả năng vận động trong đời sống hàng ngày liền bị ảnh hưởng lớn, nhưng với kẻ luyện võ thì lại thành nguy cơ trí mạng trên con đường tu tập.

Hồi phục sau chấn thương cũng rất phức tạp, mà hầu như cũng không thể hoàn trả được mười phần như trước, vô phương quay lại đỉnh phong. Vì sao lại có sự khó khăn như vậy? Cái này Nặc lão cũng chỉ giải thích lướt qua, nhưng gã thì hiểu khá rõ. ‘Chất keo’ là thành phần chính, lại rất dễ tái tạo và bổ sung, duy chỉ có ‘chất đàn hồi’, tuy ít nhưng không có sự thay thế thoả đáng nào. Tính co giãn của gân, dây chằng phụ thuộc hoàn toàn vào chất này, và cơ chế hữu cơ của nó thì lại khác hẳn với các vật chất vô cơ khác: ‘chất đàn hồi’ giựa trên tính chất ‘nhân điện’ của cơ thể người, sinh ra ‘ái lực’ () - giúp hồi phục lại hình dạng ban đầu, thông qua liên kết điện tích trái dấu của các phân tử bên trong bó gân hay dây chằng.

Hay nói cách khác, ‘chất đàn hồi’ mới là thứ cần phải được rèn giũa và cường hoá, không chỉ giảm bớt tổn thương, mà còn tăng mạnh sức bộc phát. Trong ‘Thực Chiến quyền pháp’, khoảng cách ra đòn là rất gần, nên lực phát động của Nhục Cân càng lớn, thế công sẽ lại càng mạnh.

Động tác ‘rũ áo’ tưởng chừng đơn giản, nhưng khi tập chuẩn chỉ, Lạc Thạch lập tức cảm thấy áp lực rõ ràng lên khuỷ tay. Mau chóng dùng Nội Thị lướt qua, gã thấy Nhục Cân chỗ này đã căng phồng, hơi tấy đỏ. Nặc lão cũng từ tốn giải thích.

“Cơ thể ngươi dù sao cũng là nhi đồng, nên những bài tập nâng cao, tập trung vào tiểu tiết thế này, chắc chắn sẽ không dễ dàng. Nhưng bù lại, lão phu sẽ đưa ngươi dược phương bổ sung, chỉ cần báo lại với Sấu Thỉ là ổn thoả...”

Hơn một tháng trời tiềm phục ở khu nhà bếp, Lạc Thạch đã thành công tạo mối quan hệ không tồi với bốn người kia, đặc biệt là Sấu Thỉ - Đại Trù Sư của Lạc Dược Trai. Tên này lúc nào cũng xởi lởi, nhưng lòng dạ toan tính không biết đường nào mà lần. Tuy nhiên chưa cần phải quá lo lắng, phục vụ được cho mục đích bản thân, mà lại chưa ảnh hưởng trực tiếp tới mình, nên gã cũng lười để ý. Lại nói, con đường Lạc Thạch đang đi, hoàn toàn không để mấy người này vào mắt, dù sao cái mác thiên tài sẽ là tấm bùa hộ thân đáng tin cậy, sau này Sấu Thỉ không tìm cách bợ đỡ mới là lạ.

Lạc Thạch dừng lại ở con số hai trăm, dù cái áo rất nhẹ nhưng Nhục Cân nơi khuỷ tay đã tới cực hạn, thêm nữa cũng chỉ làm tăng nguy cơ tổn thương không đáng có. Loại bỏ ‘Ức Thống’, gã liền cảm thấy mỏi nhừ vô lực, khẽ xoa xoa chỗ đau, đầu nghĩ ngợi.

“Cách tập này, tưởng chừng như tầm thường, nhưng lại dựa trên các hoạt động sinh hoạt hằng ngày, rất đáng để lưu tâm...”

Các thế công thuần tuý dựa trên nhục thể, không cần phải quá khoa trương phức tạp. Nhất Đại Tông Sư trong huyền sử nhân loại Trái Đất, đều là vận dụng những động tác thường nhật quen thuộc, gẫn gũi nhất để tạo ra sát chiêu kỳ dị. Võ Kỹ được dạy, chỉ giúp người ta nhận thức phần ‘Hình’, ứng dụng thực tiễn ra sao, lại hoàn toàn phụ thuộc vào khả năng thấu hiểu phần ‘Ý’. Đơn giản mà hiệu quả, chính là đỉnh cao thực sự của võ học, thêm vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú, mới đủ sức tranh phong trên vũ đài sức mạnh.

Nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, Lạc Thạch khẽ rùng mình. Mùa đông đã gần kề, nhiệt độ ban đêm xuống thấp khiến gã không tự chủ được mà run nhẹ. Tiếng gáy sáng của Manh Kê cũng vừa cất lên, cao vút nhưng hết sức khoan khoái, gã liền hít một hơi thật sâu, hướng khu nhà bếp đi tới.

Trời đêm trong suốt không mây, sao sáng lập loè, gió cuốn lá khô xào xạc, đâu đó vẫn còn sót lại tiếng kẽo cọt của mọt gỗ, hay tiếng động vật ăn đêm đang trên đường về tổ. Tinh Đồ chậm rãi vận chuyển, lầm lũi như thể không quan tâm tới thế sự bên dưới, chiếu rọi cho từng bước chân đang dần gấp gáp của Lạc Thạch. Tâm ý đã quyết, bằng một cách nào đó liền khiến cho bánh xe vận mệnh biến chuyển, Thiên Cơ lại càng không phải dễ đoán, là phúc là hoạ, gã đều xác định sẽ trực tiếp đương đầu.

(): huyệt đạo nằm trên đỉnh đầu, một trong những huyệt quan trọng nhất của cơ thể.

(): cây tầm gửi.

(): dây leo.

(): collagen và elastin.

(): google-sama nếu muốn biết thêm chi tiết nhé quý độc giả.

Truyện CV