1. Truyện
  2. Tạo Hóa Chi Chủ
  3. Chương 29
Tạo Hóa Chi Chủ

Chương 29: Loạn biến xuất hiện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đem hạ phẩm linh thạch cùng trung phẩm linh thạch đào ra mấy chục khối lúc sau thì Vũ Thế Kiệt mới dừng lại.

"Chỉ có thể đem hạ phẩm linh thạch nộp lên tông môn, nếu lộ ra có trung phẩm linh thạch thì phi thường rắc rối."

Vũ Thế Kiệt lẩm bẩm trong miệng, rất nhanh đã thu toàn bộ khối linh thạch phân biệt vào hai cái túi trữ vật.

Hắn làm cẩn thận vậy cũng là vì trung phẩm linh thạch có sức hút quá lớn, vạn nhất trưởng lão nhiệm vụ đường nổi lên lòng tham vậy chẳng phải bản thân rước họa vào thân sao.

Ít nhất hạ phẩm linh thạch không đủ để gây lên hứng thú của tạo hóa cảnh cường giả.

Đem miệng hố lấp lại cẩn thận một lượt Vũ Thế Kiệt vận dụng gió nhẹ mà nhanh thuận lợi quay trở lên đỉnh núi, thân ảnh tức tốc hướng về khu vực ngoại môn mà đi.

Trên đường gặp không ít đến đệ tử chú ý nhưng vì Vũ Thế Kiệt lộ ra toàn thân bình thường nên vẫn bình an vô sự, căn bản ngoại môn đệ tử rất ít người sở hữu túi trữ vật nên đối với đồ vật này vẫn tương đối xa lạ, chỉ nghĩ đựng khối linh thạch bằng túi vải hoặc đồ vật bao linh tinh các loại.

"Mười năm khối hạ phẩm linh thạch to nhỏ đổi thành ba mươi nhân năm là một trăm năm mươi hạ phẩm linh thạch tiêu chuẩn, còn có một ít mảnh vụn hạ phẩm linh thạch cũng đổi được tới hai mươi hạ phẩm linh thạch tiêu chuẩn, vậy tổng cộng là một trăm bảy mươi hạ phẩm linh thạch tiêu chuẩn."

Nhiệm vụ đường trưởng lão vẻ mặt nghi ngờ đem con số cuối cùng đưa ra, hắn quả thật càng thêm hoài nghi Vũ Thế Kiệt đúng là kiếm được một mỏ linh thạch hoàn chỉnh.

Bất đắc dĩ hỏi qua nghi vấn trong lòng.

"Ngươi tìm được mỏ linh thạch hoàn chỉnh đúng không."

Đương nhiên Vũ Thế Kiệt hoàn toàn từ chối, thu lấy linh thạch vào túi trữ vật xong tức tốc đem toàn bộ đổi lấy thối thể đan.

Xem ra cuối cùng nhiệm vũ trưởng lão cũng đã bắt đầu nghi ngờ hắn, chỉ có thể cách một đoạn thời gian dài nữa rồi đem đi đổi lấy đại lượng thối thể đan.

Vũ Thế Kiệt thở dài, thiếu đi linh thạch rất khó có được thối thể đan dẫn đến tốc độ tu luyện Thiết Bố Sam chắc chắn sẽ bị chậm lại tương đối.

Bất quá đây cũng là không còn cách nào khác, mỏ linh thạch hoàn chỉnh quả thực có sức hấp dẫn quá mức mê người, ai mà không có lòng tham trong thâm tâm đâu.

...

Vẫn không ai chú ý tại đại môn của Đông viện xuất hiện một thân ảnh tràn đầy xa lạ, khí tức quỷ quái lộ ra âm khí tràn lan.

"Ngươi tên này vừa nhìn ta phải không."

Một vị ngoại môn nhị tinh đệ tử vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về nhận ra ánh mắt khác thường bất ngờ nghiêm lại mặt mày.

Phốc một tiếng, nhưng không kịp để hắn định hình ra thì một bàn tay đen kịt da tay co rúm nhanh như thiểm điện đâm xuyên ngực vị đệ tử này.

"Ngươi... Là đệ tử Tây viện."

Nhận ra đã muộn, cánh tay chậm rãi rút ra mang theo một khỏa trái tim nhuộm đỏ máu đang không ngừng đập nhè nhẹ.

Tên này nhếch miệng cười gằn lộ ra răng nanh sắc nhọn đến rợn người:

"Đông viện vẫn yếu như vậy, đáng tiếc cho tài nguyên của tông môn đổ vào đây."

Đem thi thể trên tay thu vào túi trữ vật hắn tiếp tục cất bước đi tiếp, sát khí quanh thân lộ liễu hiển lộ.

Trên đường gặp không ít tới chúng nhân đệ tử nhưng đại đa số đều bị tên này giết hại một cách dã man, nhất thời hư danh lan rộng dấy lên một hồi gió tanh mưa máu.

"Nói cái gì, đệ tử Tây viện lại đến khiêu chiến, hơn nữa lại còn là tên sát thần đó sao."

Vị sư huynh này nghe đến bên cạnh một vài vị sư đệ trình bày mà không khỏi sống lưng lạnh toát, da mặt tê dần.

Theo như tông chủ ban ra một điều lệnh ngày ấy khiến cho bốn viện lúc nào cũng ở vào thế phòng bị lẫn nhau, sợ đối phương có thể đánh lén bất cứ lúc nào.

Đúng thế, bốn viện có thể khiêu chiến lẫn nhau, hơn nữa không bị tông quy ràng buộc duy chỉ có người đến khiêu chiến không được ra tay đối với đệ tử dưới cảnh giới mình, trừ khi người đó nguyện ý.

Đương nhiên chỉ cần vậy thôi cũng đủ để thiên tài khắp nơi nổi lên sát tính tàn sát đồng môn.

Quan trọng hơn cả là Đông viện trong bốn viện thuộc về thế lực yếu nhất, còn Tây viện xếp thứ hai chỉ sau Bắc viện, từng đó cũng đủ để thấy chênh lệch giữa đôi bên như thế nào.

Vị sư huynh này tên Cao Lãnh, ngoại môn đệ tử nhi tinh, tu vi dừng tại thiên nguyên cảnh ngũ tinh trung kì hơn nữa vừa hay cùng cảnh giới với đệ tử Tây viện đến khiêu chiến, đủ thấy tâm tình của hắn lúc này hỗn tạp như thế nào.

"Các sư đệ đều đang rất trông chờ, nếu ta không đi đối ứng có lẽ hình tượng xây dựng bấy lâu đều sụp đổ."

Cao Lãnh nghĩ thầm trong đầu, hai mắt tỏa ra quang mang nhàn nhạt không biết nghĩ gì.

"Cao Lãnh sư huynh, không hay rồi, tên đệ tử Tây viện đó vừa đoạt sinh mệnh của Vô Thiên sư tỷ, hơn nữa hắn còn làm nhục thân xác tỷ ấy trước đông đảo con mắt đệ tử."

Từ xa một tên ngoại môn tam tinh đệ tử thất thanh chạy đến, thần sắc phức tạp vô cùng.

Cao Lãnh nghe vậy vẻ mặt lập tức biến đổi, hai mắt không tự chủ nổi lên từng tia máu chằng chịt.

"Khốn khiếp, Huyết Lệ, ta không tha cho ngươi."

Hắn gầm lên dữ tợn rồi thân ảnh phi như tên bắn chẳng mấy chốc đã mất hút.

...

Tại khu vực ngoại môn một chỗ quảng trường nhỏ, Huyết Lệ thân mặc y phục cam nhạt một tay cầm cọc sắt dài đến ba mét, tay còn lại nắm lấy một bên ngực của một vị nữ tử trần như nhộng.

Khóe miệng nàng chảy ra một dòng tiên huyết, hơi thở đã tắt từ khi nào.

Huyết Lệ trực tiếp cầm lấy cọc sắt hướng đầu nhọn đâm từ điểm nhạy cảm của nữ tử xuyên thẳng qua thể nội hướng từ miệng ra, cứ như thế thân thể trắng trẻo gợi cảm sinh sinh bị cọc sắt treo trên không trung, huyết dịch theo đó tí tách chảy xuống trên nền đất.

Xung quanh chúng nhân đệ tử nộ hỏa trong lòng càng thịnh, nếu không phải bọn họ thực lực yếu kém thì có lẽ đã xông lên cho tên bại hoại trước mặt một kích tất sát.

Cao Lãnh đến đúng lúc chứng kiến hết thảy, hai tay không tự chủ siết chặt lại, đối ứng tất cả không ai tức giận bằng hắn.

Vỗ Thiên tỷ tỷ là đạo lữ của hắn, hơn nữa cả hai đã bắt đầu song tu được mấy năm, tình cảm sâu đậm khó thể bỏ.

Nhìn đến đạo lữ của mình bị kẻ khác làm nhục đến mức độ này mà bản thân không làm được gì, đương nhiên trong mắt Cao Lãnh bây giờ chỉ còn thân ảnh của Huyết Lệ, đối với mọi người bên ngoài bàn tán đều không để ý, hàm răng nghiến ken két bất chợt hắn gầm lên:

"Huyết Lệ, ta đến khiêu chiến ngươi."

Cao Lãnh trực tiếp thiêu đốt thọ nguyên vận dụng bí pháp, lực lượng thân thể nháy mắt thăng gấp đôi, này là một môn bạo liệt công hoàng phẩm đỉnh giai.

Khí thế như hổ, lực bạt sơn hà.

Chỉ là Huyết Lệ đón đợi hai mắt hưng thịnh:

"Vốn kho cương thi của ta còn thiếu một loại luyện thể mức độ cao minh, giờ phút này xem ra có kẻ tự cung cấp vào rồi."

Chỉ thấy Huyết Lệ cười lớn, hắn luyện một môn bí pháp thi hóa, mức độ tu luyện cũng đủ để đem hai bàn tay biến đổi một lượt.

Hai cánh tay vừa to vừa thô đen kịt một màu giơ lên đỡ lấy song quyền của Cao Lãnh.

Cương thi hóa quả nhiên lợi hại, lực đạo của Cao Lãnh lúc này trực tiếp bạo phát đến năm nghìn cân, ấy vậy mà đánh lên hai cánh tay chỉ gây lên một chút dao động nhỏ rồi biến mất.

Cao Lãnh cắn chặt răng, hắn không có từ bỏ tấn công đối phương, hai mắt đỏ ửng tràn đầy sát cơ khóa trụ lấy thân hình Huyết Lệ, song quyền huy động càng lúc càng nhanh thoáng cái đã bạo phát ra hơn trăm quyền.

Thẳng đến quyền thứ một trăm ba mươi hạ xuống vừa lúc Cao Lãnh thấm mệt.

Tác dụng phụ của Bạo Liệt công bắt đầu xuất hiện phản hệ, chỉ sợ hắn không còn trụ được quá mười phút nữa.

Tương phản Huyết Lệ thân hình lùi sâu, hai cánh tay chằng chịt vết rách có dấu hiệu kết cấu sụp đổ, bất quá sắc mặt của hắn hoàn toàn bình thản, từ đầu đến cuối đều không lộ ra một chút hoảng sợ, đúng là làm cho người ta cảm thấy thâm bất khả trắc.

Huyết Lệ mở ra miệng lớn ngoạm một ngoạm lớn vào cặp đùi tinh xảo của Vô Thiên sư tỷ, trước đông đảo đệ tử thế mà hắn lại dám trực tiếp hút lấy huyết dịch của nàng, mắt thường cũng có thể thấy được cặp đùi kia đang dần từ căng tràn mà nhanh chóng khô héo lại.

Giương ra cánh tay không ngừng được bổ xung huyết dịch bắt đầu khôi phục dáng vẻ ban đầu, Huyết Lệ cười lớn:

"Nghe nói ngươi là đạo lữ của nàng ta, vừa hay tâm trạng ta đang vui nên sẽ cùng biến các ngươi thành cương thi cho sống chết có nhau."

Không gian tại quảng trường nhất thời như bị kéo dài ra một đoạn, tĩnh mịch vô cùng.

Truyện CV