Thiếu niên hành tẩu, đâu ngờ lạc thiên sơn, sa vào trầm luân
Dung mạo thanh khiết, miết cái gió mây thay, bao kẻ kính sợ
Quan ải vạn dặm lao đao, nào sợ chi phải quay đầu
Yêu quái hại người nhìn chẳng lạ, là mây mưa vần tự ắt đi.
***
Nàng là thiếu nữ tài năng, tựa như đóa mạn sa châu đến từ địa ngục, lãnh diễm mà rực rỡ.
Chàng là thiếu niên rơi vào tuyệt cảnh phong hoa.
Nàng vì báo thù mà lấy thân thử độc, bốn mùa qua đi dung mạo chưa từng thay đổi.
Chàng lại vì sinh tồn mà nhẫn nhục, cam chịu trở thành nô lệ.
Bảy năm sát phạt đường sinh tử, ngàn dặm máu đổ khói lửa loang
Hoa nhan Tử Túc, ngàn minh Cửu Vi
Cùng giương sáu cánh thẳng phương Nam
Há ngờ chuyện cũ Giang Nam lại ràng tâm loạn, vào sinh ra tử nay chẳng còn đâu, mỗi người chia nhau một mảng chân trời
Hương hoa sắp nhạt ráng mây sửa tan, hồng nhan nửa tận nhờ quân kéo, muốn nắm tay ngắm hoa đồng nở, lại chẳng biết phải thế nào….
Chương 97: Lễ cưới