Nhìn xem trong ngực mình ôm một đống bình bình lọ lọ lại nhìn xem Trần Minh Quân gương mặt tràn đầy vẻ lo lắng, nàng hé miệng cười nói: "Chúng ta vào bí cảnh chứ không phải xâm nhập Hợp Hoan Tông nha.
Ngươi có cần phải đưa ta nhiều loại thuốc giải xuân dược như vậy không?"
Trần Minh Quân rất nghiêm túc gật đầu: "Cần!"
Không hiểu sao khi nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc này của hắn nàng lại rất muốn trêu chọc một phen, tay ngọc khẽ vươn lên đem gương mặt trắng như phấn của hắn nhéo nhéo cười hỏi: "Thế nào? Ngươi rất quan tâm đến ta nha, không lẽ thích ta rồi?"
Để nàng không ngờ tới là Trần Minh Quân không những không phủ nhận mà còn thành thật trả lời: "Ta thực sự rất thích ngươi, cho nên đặc biệt lo lắng ngươi."
Lê Ngọc Anh: "...."
Trái tim nàng lúc này nhịp đập không khác gì tiếng trống quân trận, cả khuôn mặt nàng dưới ánh trăng tô thêm một tầng ửng hồng.
Nàng vội vàng đem bàn tay thu lại, trong lòng thì thầm giận.
Rõ ràng muốn trêu chọc đối phương làm sao lại cảm thấy càng giống như mình bị đối phương chọc ghẹo.
Trần Minh Quân lại không có tâm tư chú ý những thứ này bởi vì không hiểu tại sao kể từ lúc đến nơi này hắn luôn có một loại cảm giác nóng lòng nóng ruột, tinh thần bất an.
Loại cảm giác xưa nay rất ít khi xuất hiện, mỗi khi xuất hiện đều báo hiệu điềm gở có thể xảy đến với hắn.
Cũng giống như nhiều năm về trước khi hắn xuất hiện loại cảm giác này, mẹ hắn sau đó không lâu gặp phải tai nạn bất hạnh qua đời.
Lần này vào bí cảnh, mười phần mới chỉ rõ ba cho nên chuẩn bị các loại khả năng có thể xảy ra đặc biệt thường thấy nhất thủ đoạn xuân dược.
Lê Ngọc Anh là người con gái hắn thích cho nên hắn tự nhiên muốn trang bị thật tốt cho nàng, đặc biệt là loại khả năng liên quan đến xuân dược.
Lê Ngọc Anh chui lên giường đem chăn trùm kín đầu nói: "Trời đã khuya rồi, ta muốn nghỉ ngơi."
Trần Minh Quân biết nàng nhiều ngày hành quân vất vả cũng không muốn tiếp tục quấy rầy nàng nghỉ ngơi, trước khi đi không quên nhắc lại một lần: "Ta đặc biệt lo lắng cho ngươi, cho nên ngươi nhất định phải tự chăm sóc tốt chính mình."
Nói xong đem cửa đóng lại, trở lại phòng của mình.
Trong chăn mỏng, Lê Ngọc Anh khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nàng nằm lật qua lật lại vẫn không tài nào ngủ được.
Đem chăn hất ra, nhìn xem ánh trăng sáng qua lớp rèn mỏng, tâm tình có chút khó bình tình.
"Tên khốn khiếp này, rình lúc ra muốn ngủ chạy sang phá đám phải không?"
.......
Ngày hôm sau, số lượng võ giả đến Đông Ngàn huyện lại tăng lên rất nhiều so với ngày hôm trước.
Nghe bên ngoài truyền đến thanh âm náo nhiệt, Trần Minh Quân đình chỉ tu luyện lựa chọn một cái ghế mang đến ngồi cạnh cửa sổ nhìn ngắm quang cảnh bên dưới.
Từ khi đến thế giới này hắn luôn chỉ loanh quanh luẩn quẩn ở trong phủ phò mã, đi dạo vài con phố ở kinh thành cho nên sự tò mò còn rất nhiều.
Đã vài lần hắn muốn tiêu dao tự tại du lịch khắp nơi, khám phá sự đặc sắc của Côn Lôn giới nhưng đáng tiếc thân phận của hắn quá đặc thù cho nên chỉ có thể nghĩ nhưng không thể làm.
Nhưng hắn lại không biết được, cách một bức tường cũng có một người tâm tình phức tạp nhìn xem đường phố đông người.
Lê Ngọc Anh trải qua một đêm không ngủ được, trong đầu càng nghĩ càng thấy rối khiến cho nàng rất buồn bực.
Loại cảm giác này rõ ràng xưa nay nàng chưa từng có cho nên cũng không biết chính xác nó gọi là gì.
Cho đến khi có một tiếng kinh hô đánh vỡ bầu không khí của thường ngày: "Bí cảnh mở ra! Mau mau, bí cảnh mở ra rồi!"
Trần Minh Quân cùng Lê Ngọc Anh đồng thời khẽ giật mình nhưng sau đó mỗi người thể hiện tâm lý trái ngược nhau.
Trần Minh Quân thở dài giống như nghĩ cái gì đến rồi cũng sẽ đến, hy vọng lần này điềm gở mất linh.
Còn Lê Ngọc Anh thì lại hớn hở lấy mũ rộng vành ra đội lên đầu chuẩn bị hành động, nàng vốn đang suy nghĩ rối bời, bí cảnh mở ra khiến cho sự chú ý của nàng có mục tiêu.
Hai người không hẹn mà cùng gặp mặt ở cửa, cả hai ăn ý không nói lời nào mà một đường thẳng hướng bí cảnh.
Đợi hai người chạy đến nơi, lúc này cửa ra vào bí cảnh đã tụ tập mấy ngàn người nhưng tất cả đều chỉ dám đứng ở bên ngoài bí cảnh chưa một ai dám manh động đi vào.
Lê Ngọc Anh cùng Trần Minh Quân đều đứng từ xa nhìn lại cũng không lập tức tiến vào, cả hai đều là người thông minh trong tình huống này tội gì làm người dò đường cho kẻ khác.
Trong lúc rảnh rỗi, Lê Ngọc Anh bắt đầu giới thiệu cho Trần Minh Quân một số thế lực đang mặt ở hiện trường: "Chỗ kia, một đám ăn mặc trang phục không thống nhất nhưng trên ngực đều thêu lên hình đầu hổ là người của Mãnh Hổ Bảo Tiêu đội."
"Đằng này, nhóm người mặc thống nhất đồng phục màu xanh nhạt là người của Thanh Sơn Tông."
"..."
Thông qua Lê Ngọc Anh giới thiệu, Trần Minh Quân giờ mới biết tại Côn Lôn giới các thế lực cũng được phân chia thành nhiều cấp bậc.
Giống Mãnh Hổ Bảo Tiêu đội loại này yếu nhất thế lực được xếp vào nhất tinh cấp bậc thế lực, còn như Thanh Sơn Tông mạnh hơn so với Mãnh Hổ Bảo Tiêu đội một chút thì được xếp thành nhị tinh cấp thế lực.
Những nhất, nhị tinh thế lực này chiếm lấy đa số, còn lại rải rác từ tam tinh đến bát tinh cấp thế lực.Trong số những người tập trung ở nơi này, chỉ có ít ỏi ba cái cửu tinh cấp thế lực lần lượt là Tuyết Sơn Phái, Thanh Vân Các, Ngọc Nữ Cung.
Đại Lê cũng phái người tới, chỉ thấy đó là một tên tướng mạo anh tuấn bất phàm, lưng hùm vai gấu, trong mặc một bộ quần áo màu đất nung ngoài mặc hoàng kim chiến giáp, hai bên đầu vai có hình đầu sư tử, dưỡi cưỡi một con mãnh hổ.
Nhìn qua uy phong lẫm lẫm, ắt hẳn không phải hạng người vô danh.
Lê Ngọc Anh chỉ chỉ người này một mặt đắc ý giới thiệu: "Hắn tên là Nguyễn Tuấn, cũng là đối thủ duy nhất cùng trang lứa của ta trong Đại Lê."
Trần Minh Quân khẽ nhíu mày, Nguyễn Tuấn người này hắn cũng đã từng nghe nói qua.
Kẻ này mười tuổi đã vào quân đội rèn luyện, đến này chiến tích chỉ hơn chứ không kém Lê Ngọc Anh.
Nếu nói về thua kém nàng chỉ có thể nói đến tu vi, hắn bây giờ mới chỉ Siêu Phàm Trung Kỳ mà Lê Ngọc Anh bây giờ đã Đỉnh Phong.
Hắn không vui nói: "Hắn theo đuổi ngươi?"
Lê Ngọc Anh dương dương đắc ý gật đầu nói: "Đúng vậy, làm sao?"
Trần Minh Quân khó chịu đáp: "Ta ăn giấm."
"Ngươi ghen?" Câu trả lời của Trần Minh Quân khiến Lê Ngọc Anh tự nhiên cảm thấy bối rối không biết tiếp lời kiểu gì, trong lòng như có hươu nhỏ chạy loạn.
Tiểu tử này làm sao trực tiếp như vậy? Ta nên nói tiếp thế nào bây giờ?
Nghĩ nghĩ, nàng lúng túng giải thích: " Kỳ thực hắn cũng không chỉ theo đuổi một mình ta, còn có Triệu gia Triệu Doanh Doanh."
Dừng một chút, tiếng nàng nhỏ như muỗi vo ve nói: " Ta cũng không có thích hắn nha."
Nói xong lời này nàng thì hối hận, tại sao bổn công chúa lại phải giải thích với hắn? Hắn là người nào nha, cũng không phải người yêu của ta!
Trần Minh Quân lúc này mới hòa hoãn lại, cười nói: " Ta biết trong lòng Ngọc Anh chỉ có mình ta thôi mà."
Lê Ngọc Anh khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng cả lên, cầm đại đao đập đập hắn quát: "Người nào trong lòng chỉ có ngươi? Nói vớ nói vẩn! Tin không lão nương chém ngươi!"
Trần Minh Quân cười cười để mặc cho nàng phát tiết ngượng ngùng, bất chợt trong lúc vô tình hắn phát hiện ra hai thân ảnh.
Cả hai người này toàn thân bao phủ bởi áo choàng đen dài, trên đầu đội mũ rộng vành có vải mỏng rủ xuống che khuất cả khuôn mặt.
Tuy không nhìn thấy rõ mặt mũi của đối phương nhưng khi nhìn đến một người trong đó hắn vô thức sinh ra địch ý.
Khí Vận Chi Tử!
Trần Minh Quân nhìn chằm chằm người này, con mắt nheo lại bởi vì người này dáng người hắn nhìn có chút quen mắt.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của hắn, người kia cũng ngẩng đầu nhìn về phía bên này.
Hai người cách một tấm mặt nạ, một lớp vải nhìn nhau nhưng vẫn có thể nhìn thấy trong đôi mắt đối phương mang theo địch ý.
Trần Minh Quân liếc mắt nhìn về phía người áo đen còn lại sau đó thu hồi ánh mắt khẽ cười cười.
Người kia mặc dù cố gắng nữ giả trang thành nam còn đặc biệt đem vòng một gò bó hết mức có thể nhưng vẫn không cách nào che lấp đi được sự nhấp nhô mà một người đàn ôn với vóc dáng đó không có được.
Một nam một nữ đi cùng nhau....
Cả đám cầm chừng lẫn nhau, không người nào dám trước tiên đi vào.
Cho đến nửa canh giờ sau, Nguyễn Tuấn nhịn không được thống lĩnh một đám mấy trăm kỵ binh trước tiên chạy vào.
Đám người thấy đã có người mở đường thì vội vàng lao vào trong bí cảnh, trong chốc lát khu vực lối vào bí cảnh hiện ra vẻ chen chúc giống như cảnh lễ hội hàng năm ở Chùa Hương.
Trần Minh Quân cùng Lê Ngọc Anh cũng không vội vàng, nếu như cơ duyên dễ lấy được như vậy đã không tới lượt ngày hôm nay những người này tiến vào tranh đoạt.
Bọn họn dự định đi vào cuối cùng, như vậy sẽ an toàn hơn một chút.
......
Chạy qua cửa vào bí cảnh, Trần Minh Quân chỉ cảm thấy một trận đầu choáng mắt hoa, một lần nữa mở mắt đã phát hiện khung cảnh trước mắt đã thay đổi.
Chỉ thấy nơi này cả một bầu trời mây xám, bên dưới mặt đất khô nứt trải đầy xương trắng.
Còn đám người trước một bước chạy vào bây giờ đã không còn thấy dấu vết.
Trần Minh Quân thúc nghé đi đến bên cạnh Lê Ngọc Anh hỏi: "Chúng ta đi đường nào?"
Lê Ngọc Anh trầm ngâm giây lát mới nói: " Những người còn sống đi ra đều nói tòa thành kia nằm ở khu vực trung tâm, ta nghĩ chúng ta cứ đi thẳng về phía trước nhất định có thể đến được nơi đó."
Về điểm này Trần Minh Quân không thực sự tán thành thế nhưng bây giờ mới tới, phương hướng không rõ cho nên hắn cũng xác định được phương hướng cụ thể nào đành nghe theo nàng tiến về phía trước.
Bất quá càng đi về phía trước, trong lòng hắn cảm giác nguy cơ càng tăng vọt..