1. Truyện
  2. Thiên Mệnh Chiến: Quân Lâm Thiên Hạ!
  3. Chương 58
Thiên Mệnh Chiến: Quân Lâm Thiên Hạ!

Chương 59: Quân Đội Bạch Cốt.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mẹ nó! Làm sao cứ có cảm giác mình vừa nghịch ngu, tự khiêng đá đập chân mình!

Bất quá, cẩn thận ngẫm nghĩ lại đây là căn cơ của mình, càng vững chắc thì đi được càng xa, hắn cảm thấy cũng đáng.

Với lại tốc độ tu luyện bây giờ đã nhanh hơn gấp chín trăm chín mươi chín lần, điều này có nghĩa hắn vẫn như cũ chỉ hao tốn tài nguyên các loại gấp ba ngàn lần người bình thường thôi.

Suy đi nghĩ lại, cũng không có gì thay đổi nha!

Trần Minh Quân tâm tình bình phục trở lại, hắn cũng không vội ra khỏi bí cảnh bởi vì thời gian còn có nửa năm, dại gì không tận dụng.

Thế là hắn đem trong trí nhớ của mình một số loại bá đạo công pháp bắt đầu tu luyện.

Bây giờ cảnh giới của hắn đã không còn giống lúc trước chỉ có Luyện Thể mà đã đến Dưỡng Khí Cửu Trọng Đỉnh Phong, khoảng cách một lần nữa Siêu Phàm đã chỉ còn một bước nhỏ cho nên cần luyện mấy môn chiến đấu hình công pháp thích hợp.

Luyện thể thuần túy sử dụng võ nghệ, khai mạch cũng vậy, chỉ có đến Dưỡng Khí cảnh trong thân thể mới bắt đầu tích trữ linh khí cho mình dùng.

Ở cảnh giới này, võ giả có thể sử dụng linh khí cường hóa đòn tấn công của mình khiến cho uy lực tăng lên gấp nhiều lần.

Còn như đến Siêu Phàm, đánh vỡ mọi quy luật phàm trần có thể đem linh khí ngoại phóng, tránh thoát trọng lực ràng buộc có thể phi hành thay vì chạy bộ.

Trần Minh Quân âm thầm đáng tiếc, nếu như hắn có đầy đủ linh thạch thì cảnh giới bây giờ đã một lần cuối cùng đột phá Siêu Phàm, đáng tiếc hắn chém quá nghiện cho nên linh thạch từ lần thứ chín trăm chín mươi tự chém đã tiêu hao hết.

Linh thạch vốn do thiên địa nguyên khí nhiều năm uẩn dưỡng thành cho nên ngay cả hạ phẩm linh thạch bên trong cũng ẩn chứa vô cùng nồng đậm thiên địa thuộc tính linh khí.

Thông thường, tại phía dưới Siêu Phàm Cảnh, một người mượn nhờ linh thạch tu luyện cho dù tự chém chín lần tu luyện lại cũng bất quá mới hao tốn một trăm viên hạ phẩm linh thạch chứ chưa nói đến trung phẩm linh thạch.

Cũng bởi vì Trần Minh Quân có đạo thể cho nên mới tiêu tốn nhiều hạ phẩm, trung phẩm linh thạch như vậy.

Hắn bây giờ mặc dù chỉ còn kém Siêu Phàm một bước rất nhỏ nhưng chỉ còn nửa năm lại thêm không còn đan dược, linh thạch tình huống không thể đột phá được.

Sau khi ra khỏi bí cảnh Thời Gian này hắn sẽ bị truyền tống vào khu vực trung tâm của bí cảnh lớn, không biết nguy hiểm gì đang chờ đợi chỉ cảm nhận được linh cảm bất an đang ngày càng mãnh liệt hơn khiến hắn muốn luyện thêm tuyệt chiêu để có thêm sự chuẩn bị.

Hắn cũng không tin bí cảnh này chỗ nào cũng sẽ đưa người ta vào trong mộng cảnh để khảo nghiệm giống như Làng Thụy Hương bởi vì như vậy sẽ trở nên quá dễ đoán.

.........

Nửa năm thấm thoát mà qua khiến cho người ta sinh ra một loại ảo giác giống như mới chỉ bước qua một ngày.

Trần Minh Quân ngồi khoanh hai chân trên mặt đất, đôi mắt khép hờ, hai tay kết ấn.

Ở sau lưng hắn hư hư ảo ảo treo lên một bức họa, trong bức họa Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ mỗi con trấn giữ một phương đang ngẩng đầu lên thiên khung gào thét.

Xung quanh bốn con thần thú là một tràng cảnh hỗn loạn, núi lửa phun trào, sóng thần lớp lớp, trên trời sấm sét phẫn nộ trút xuống nhân gian.

Bất chợt, hắn mở to hai mắt ra, trong bức họa bốn con thần thú cũng giống như đang sống phát ra chói tai tiếng gầm gừ

" Ngang!!! "

" Li.....!!!"

" Ngaoooo!!! "

" Gào!!! "

........

Trước đó hai ngày ( thời gian bên ngoài Thời Gian bí cảnh).

Tại khu vực trung tâm của bí cảnh lớn, một tòa thành trì được xây dựng từ đất đá cổ kính mà uy nghiêm được bao phủ bởi sương mù.

Một đạo thân hình nóng bỏng toàn thân mặc quần áo màu đỏ, trong xách theo trường đao đang lao nhanh về phía trước.

Nhìn xem đầy trời mưa tên bắn về phía mình, Lê Ngọc Anh khẽ nhíu mày, tu vi bạo phát hóa thành một con hỏa long dài ba trượng bay lên không trung, những nơi nó đi qua mũi tên bằng kim loại vừa chạm vào nó đã tan chảy thành thể lỏng.

Nhưng mưa tên cũng không vì vậy mà dừng lại khiến nàng có chút đau đầu.

Nơi này thực sự quá quỷ dị, tốc độ bắn tên này thực sự quá nhanh!

Từ khi bước ra khỏi Thời Gian bí cảnh nàng đã xuất hiện ở gần khu vực tòa thành trì này, dựa theo miêu tả của những người từ trong bí cảnh đi ra nàng đoán được nơi này có lẽ khu vực trung tâm nhất cho nên không trì hoãn chút nào lao thẳng về phía trước.

Bất quá trong quá trình này nàng liên tiếp gặp phải mưa tên từ trên tường thành bắn xuống.

Điểm đặc biệt ở đây chính là mưa tên này đã kéo dài liên tục nửa canh giờ vẫn như cũ không ngừng nghỉ chút nào giống như một cỗ máy bắn tên tự động vậy.

Đáng tiếc, sương mù quá dày khiến cho nàng không cách nào nhìn rõ rốt cuộc trên tường thành có cái gì.

Những mũi tên này tuy nhiều nhưng đối với nàng cũng chẳng gây ra nguy hiểm gì, lấy nàng bây giờ Đạo Tàng Cảnh tu vi thực lực xưa sao bằng nay.

Đến khi khoảng cách cổng thành chỉ còn lại mấy chục trượng, mặt đất bỗng nhiên run lên bần bật.

Từ dưới đất mọc lên từng con rùa đá , hình thể to lớn.

Rống!!!

Bọn chúng ngẩng đầu lên trời gầm rú sau đó điều khiển thổ nguyên tố tạo ra vô số cọc đá sắc nhọn mọc lên từ mặt đất tấn công Lê Ngọc Anh.

Lê Ngọc Anh hừ lạnh một tiếng thân hình nhảy nhót né tránh đi cọc đá sau đó huy động trong tay trường đao đem một con rùa đá chém thành bột mịn.

Thế nhưng con rùa đá khi lại không hoàn toàn chết đi, những đống bột tản mát trên mặt đất hội tụ lại với nhau, đem nó hồi sinh trở lại.

Lê Ngọc Anh thấy vậy sắc mặt trở nên ngày càng ngưng trọng, bởi vì với số lượng rùa đá nhiều như bây giờ đồng loạt tấn công cộng thêm trên trời có mưa tên bắn xuống khiến cho nàng rất khó chống đỡ lâu dài.

Ánh mắt nhìn về phía cánh cổng lớn phía trước, Lê Ngọc Anh tụ lực vào lưỡi trường đao chém ra một đạo rực lửa đao mang đem tất cả những vật cản trên con đường phía trước chém thành bột mịn sau đó nhanh chân chạy về phía cổng thành.

Hỏa long vờn quanh đem nàng bao bọc ở bên trong tránh thoát trên trời bắn đến mưa tên.

Đối mặt với cánh cổng to lớn mà nặng nề, nàng hít sâu một hơi sau đó vận lực cánh tay phải thét lên: " Mãnh Long Quyền! "

" Ngang!!! "

Kinh khủng khí lưu lấy nắm đấm của nàng làm trung tâm tạo thành hình vòng xoáy mang theo tiếng long ngâm nhắm thẳng phía cánh cổng đánh tới.

" Bang!!!!!"

Cửa lớn đầu tiên bị quyền của nàng đánh lõm một mảng lớn sau đó ầm vang vỡ nát thành từng mảnh, Lên Ngọc Anh nhân cơ hội này xông vào bên trong.

Có Lê Ngọc Anh đi trước mở đường, một đám võ giả vốn chỉ dám đứng ở khu vực ngoài rìa lúc này cũng từng nhóm từng nhóm lao đến.

Nhưng nào có dễ như vậy, đầy trời mưa tên cùng những con rùa đá đồng loạt công kích bọn hắn khiến cho tình cảnh so với lúc trước Lê Ngọc Anh đơn thương độc mã lao vào càng thêm khó khăn trắc trở.

....................

Một ngày kể từ sau khi Lê Ngọc Anh xông vào thành cổ, một cái vòng xoáy khác xuất hiện ở khu vực rìa trung tâm của bí cảnh.

Triệu Dao Dao từ trong vòng xoáy đi ra nhìn xem một đám võ giả đang chống chọi lại mưa tên, rùa đá công kích.

Nàng hừ lạnh một tiếng, thân hình phi tốc lao thẳng về phía cổng chính, quanh người có một ngọn lam hỏa làm bảo hộ, trên đường liên tiếp xuất kiếm chém nát rùa đá.

Dễ dàng chạy vào trong thành!

..........

Kế tiếp một ngày, Triệu Hạo từ trong vòng xoáy đi ra.

Lúc này, một trăm võ giả đã tử thương già nửa số lượng.

Hắn liếc cũng chẳng liếc những người này một cái, trong đầu bắt đầu hỏi thăm sư tôn: " Sư phụ, ngài có thể đoán được lai lịch của tòa thành cổ này sao? "

Ngọc Long trầm ngâm giây lát sau đó trả lời: " Không biết! Côn Lôn giới từ khi nhân tộc bắt đầu xuất hiện đến nay giống như chưa từng xuất hiện tòa thành này."

Hắn từng đọc qua rất nhiều cổ thư, bí tịch, kiến thức sâu rộng nhưng đối với bí cảnh này một chút cũng không biết, điều này khiến cho hắn cũng tự hỏi bí cảnh này rốt cuộc từ đâu mà tới, do người nào tạo ra.

Lúc trước ở Làng Thụy Hương, ý đồ của người tạo ra bí cảnh không khó để hắn đoán được là khảo nghiệm tâm tính của một người.

Cho nên mới kịp thời đưa ra sự chỉ dẫn cho Triệu Hạo cùng Triệu Dao Dao hoàn thành thật tốt.

Đáng tiếc, có tốt đến mấy cũng thua kém Trần Minh Quân, điểm này khiến cho hắn một mực hết sức khó chịu.

Chẳng qua chỉ là một thằng tiểu bối thôi, sao có thể vượt qua hắn được!

Nhưng sự thật luôn như một bàn tay tát thẳng vào mặt hắn.

Hắn nói: " Lần này vào bí cảnh, thằng nhãi kia chắc chắn không mang theo người hộ đạo.

Ngươi đợi lát nữa vào trong nhất định phải đem nó chém chết."

Triệu Hạo bị Trần Minh Quân vượt điểm đồng dạng cũng rất khó chịu, lần trước trong đấu giá hội thằng ranh này đã đắc tội hắn, lần này có cơ hội không cần sư phụ nhắc nhở chính hắn cũng sẽ động thủ đem đối phương muốn chết không được muốn sống không xong.

Thế là hắn cũng một đường lao nhanh vào trong tòa thành cổ, trận mưa tên, những con rùa đá đối với hắn chẳng có chút uy hiếp nào.

............

Trong Thời Gian bí cảnh,

Trần Minh Quân bắt đầu dừng lại trạng thái tu luyện bởi vì hắn cảm nhận được thời hạn đã tới gần.

Hắn lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một bộ quần áo mới, một cái mặt nạ mới, còn có một thanh đao.

Đao này phẩm chất thế nào hắn không rõ, lúc trước thấy trong nhẫn chữ vật của lão cha nên cứ thu lấy.

Chuẩn bị hoàn tất xong xuôi, trước mặt hắn cũng đã dần hình thành một cái vòng xoáy.

Trần Minh Quân đứng lên, đem đao đeo ở bên hông chậm rãi bước đến vòng xoáy.

Khóe miệng hắn nhếch lên tạo thành một cái lạnh lùng nụ cười.

" Triệu Hạo, ngày chết của ngươi sắp đến rồi! ".

Truyện CV