1. Truyện
  2. Thiên Mệnh Chiến: Quân Lâm Thiên Hạ!
  3. Chương 70
Thiên Mệnh Chiến: Quân Lâm Thiên Hạ!

Chương 71: Chiến Triệu Hạo.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

" Phò mã thật đẹp trai ! "

Thiếu nữ xinh đẹp nhìn ngắm hình dáng Trần Minh Quân như si như mê chọc đến một đám nam tu sĩ nổi lòng ghen ghét, bất quá nghĩ đến đối phương thực sự có bản lĩnh để cho mọi nữ tử si mê bọn hắn lập tức không còn loại cảm giác khó chịu này.

Nói đùa cái gì, luận về nhan trị bọn hắn cũng không bằng người ta một phần vạn, nói đến thực lực.....

Giống như cũng như vậy a !

Ông trời ơi, tại sao có thể tạo ra một người có cả nhan trị lẫn thiên phú như vậy !

Quả thực bất công mà !

.....

Bên kia, Trần Minh Quân thực sự bị cày quái nghiện.

Cảm nhận được từng luồng năng lượng chảy vào trong cơ thể, hắn cố nén không thể hiện ra trong lòng mình có bao nhiêu sung sướng.

Tốt xấu người ta còn trong nghịch cảnh, mình biểu lộ ra quá vui vẻ dễ dàng gây nên quần chúng phẫn nộ.

Thanh Y chọc ghẹo: " Chậc chậc, vừa đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân lại còn củng cố được tu vi.

Sướng nhất ngươi ! "

Trần Minh Quân cười cười nói: " Người nào đóng vai anh hùng nha, chẳng qua tiện tay thôi.

"

Thanh Y cười khẽ hỏi: " Phải không ? "

Hắn cười cười, từ chối cho ý kiến.

Thực sự thì trong lòng hắn đơn thuần chỉ nghĩ giết quái nhặt điểm kinh nghiệm thôi còn như vị thiếu nữ xinh đẹp kia có muốn lấy thân báo đáp.......hắn tất nhiên sẽ không chối từ.

Chợt nghĩ đến cái gì, hắn hỏi: " Thanh Y, ngươi có cách phá giải trận pháp này sao ? "

Thanh Y trầm ngâm nói: " Trận pháp này quá cổ xưa và rất có thể không thuộc về trận đạo của Côn Lôn giới.

Ta không có cách nào giải được.

"

Trần Minh Quân không từ bỏ ý đồ, lại hỏi Tử Vi: " Tử Vi, ngươi thì thế nào ? "

Mặc dù những binh lính xương khô và vong linh quân đội hắn không sợ chút nào thậm chí càng gặp càng mừng thế nhưng sự tồn tại của đại trận bố trí khắp toàn bộ tòa thành cổ này luôn khiến cho hắn cảm thấy bất an.

Tử Vi trả lời: " Trận pháp này thực sự quá lớn, muốn phá hủy đi chỉ sợ không thể nào.

Nhưng ta có thể thử một chút, mở thêm một quyền khống chế cho ngươi.

Bất quá, trong quãng thời gian thâm nhập vào đại trận không thể để cho ngoại lực làm ảnh hưởng nếu không rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, tổn thương thần hồn.

"

" Nghiêm trọng như vậy ? " Trần Minh Quân có chút do dự, với tính cách ăn chắc mặc bền hiếm khi làm liều, tất tay như hắn thì chuyện này quả thực quá nguy hiểm.

Hắn hỏi: " Ngươi có bao nhiêu phần nắm chắc ? "

Tử Vi trầm ngâm giây lát, trả lời: " Có lẽ tám, chín phần mười đi.

"

Trần Minh Quân âm thầm cân đo đong đếm, cân nhắc kĩ càng tốt và xấu, cuối cùng quyết định: " Tốt, đợi sau khi giải quyết xong đám vong linh này ngươi thử xem.

"

Tử Vi đáp lại: " Tốt ! "

Thế là hắn vận chuyển đạo thể đến cực hạn tăng nhanh tốc độ giải quyết những vong linh này.

Mãi cho đến hai canh giờ sau, hắn mới đem một con vong linh cuối cùng giải quyết xong.

Nhìn xem sắc trời, hắn hỏi: " Từ giờ cho đến khi trời bắt đầu sáng chỉ còn lại nhiều nhất một canh giờ.

Thời gian này đủ cho ngươi không? "

Tử Vi chỉ biết trả lời: " Ta sẽ cố gắng hết sức.

"

Trần Minh Quân khẽ gật đầu, quay trở lại vị trí nhóm người võ giả.

Lúc này bọn hắn đang nuốt vào từng viên đan dược cố gắng bổ sung lượng linh lực đã tiêu hao.

Kể từ khi bước chân vào tòa thành cổ này, đây là khoảng thời gian duy nhất bình yên để bọn hắn nghỉ ngơi.

Thậm chí có những người do tinh thần một mực căng cứng trong khoảng thời gian dài dẫn đến quá mệt mỏi, nằm luôn trên đất ngủ say như chết.

" Các ngươi không sao chứ ? " Trần Minh Quân lấy ra mấy bình hồi linh đan vừa phân phát vừa hỏi thăm.

" Cảm ơn phò mã quan tâm, chúng ta không sao chỉ là linh lực cùng tinh thần tiêu hao quá độ dẫn đến cơ thể mệt mỏi thôi." Một người thanh niên lễ phép đáp lại.

Chỉ riêng từ hôm qua cho tới bây giờ, khoảng thời gian ngắn như vậy bọn hắn đã được Trần Minh Quân cứu mạng hai lần.

Mặc dù vậy nhưng trên người cũng không có vật gì lấy ra làm báo đáp chỉ có thể lấy lễ bày tỏ lòng biết ơn.

Trần Minh Quân mỉm cười gật gật đầu nói: " Không sao thì tốt, đáng tiếc ta đến quá trễ nếu không...."

Lời đến đây thì dừng, ánh mắt hắn nhìn về phía những thi thể nằm la liệt trên mặt đất biểu thị sự áy náy.

Những người võ giả khác thuận theo tầm mắt nhìn lại, chợt hiểu ra.

Một người nữ võ giả nở nụ cười buồn bã: " Chuyện này không trách ngài, do chúng ta quá không biết tự lượng sức mình cố ý muốn xông vào cổ thành thôi.

"

" Đúng vậy, nói đến còn thật cảm tạ phò mã nhiều lần xuất thủ nếu không ngay cả mạng của chúng ta cũng khó mà giữ nổi.

" Một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi thở dài nói.

Trần Minh Quân gật đầu nói: " Các vị, lấy thực lực của mọi người rất khó có thể tiến thêm vào sâu hơn.

Theo ta thấy còn chẳng bằng mọi người trước ra khỏi cổ thành, chờ đợi bí cảnh kết thúc.

"

" Bí cảnh này quỷ dị khó lường, cơ duyên chưa thấy đã thấy nguy hiểm trùng trùng."

Những võ giả có mặt ở nơi này tập thể trầm mặc, lời mà Trần Minh Quân nói kỳ thật cũng giống với suy nghĩ của mỗi người.

Toàn cổ thành này không phải nơi bọn họ có thể xông pha, nếu như xông tiếp nữa chỉ sợ còn chưa nhìn thấy chỗ tốt đã bỏ mạng ở trên đường.

Còn như trông cậy vào người khác sẽ bảo vệ mình? Chuyện cười !

Mỗi người đều không còn là trẻ con, ai lại ngây thơ nghĩ như thế.

Cũng đúng vào lúc này, Trần Minh Quân chắp hai tay nói: " Nhưng trước khi các vị rời khỏi cổ thành, tại hạ có một chuyện muốn nhờ chư vị giúp đỡ ! "

Nghe được lời này, mọi người đều sừng sờ nhìn về phía hắn.

Mạnh như hắn còn cần bọn hắn hỗ trợ ? Rốt cuộc là chuyện gì mới khiến cho hắn cảm thấy khó khăn đến mức phải nhờ đến bọn họ ?

Giống như nhìn ra được suy nghĩ của đám võ giả, Trần Minh Quân nói tiếp: " Kỳ thực chuyện này nói dễ không dễ, nói khó thì cũng không hẳn khó.

"

Lời này lại càng khiến cho đám võ giả như lâm vào trong sương mù.

Lại nghe hắn nói: " Từ hôm qua đến nay ta đã trải qua nhiều cuộc chiến đấu cho nên cần một đoạn thời gian an tĩnh nghỉ ngơi nhưng lại lo lắng trong khoảng thời gian đó trong bí cảnh sẽ tiếp tục xuất hiện điểm lạ thường cho nên muốn nhờ chư vị canh trừng giúp ta.

Chuyện sau khi kết thúc, ta tự có hậu tạ.

"

Nghe vậy, một tên tráng hán võ giả cười lớn: " Ha ha......!ta còn tưởng là chuyện gì.

Chuyện này thì đơn giản, xin phò mã cứ yên tâm.

"

Thiếu nữ xinh đẹp cũng đi tới nở nụ cười dịu dàng nói: " Trần công tử quá khách sáo rồi, chỉ là chút chuyện nhỏ nào cần công tử hậu tạ.

Xin công tử cứ yên tâm nghỉ ngơi tốt, tiểu nữ mặc dù tu vi không cao nhưng nhất định bảo vệ công tử chu toàn.

"

Những người khác khi nghe thấy nàng đã bắt đầu không còn gọi Trần Minh Quân là phò mã, biết nàng đã nổi lên tâm tư khác nhưng mỗi người quay mặt đi một hướng tựa như chẳng hề quan tâm đến sự thay đổi nhỏ bé này.

Tự cổ chí kim,

Anh hùng thích mỹ nhân, mỹ nhân đồng dạng yêu thích anh hùng.

Chuyện thường thôi !

Trần Minh Quân tự nhiên cũng nhận ra tiểu tâm tư của nàng, mỉm cười hỏi: " Tạ hạ Trần Minh Quân, không biết cô nương xưng hô thế nào? "

Thiếu nữ gương mặt phớt hồng, giọng nhỏ như muỗi vo ve đáp lại: " Tiểu nữ gọi Bạch Minh Châu, nội môn đệ tử của Ngọc Nữ Cung.

"

Ngọc Nữ Cung ?

Cửu Tinh cấp thế lực tông môn ?

Họ Bạch ?

Trần Minh Quân thầm nghĩ dòng họ này thực sự không thường thấy a, còn như Ngọc Nữ Cung lúc trước khi vào bí cảnh Lê Ngọc Anh đã giới thiệu với hắn, nghe nàng nói tông môn này xưa nay chỉ thu nhận nữ đệ tử.

Mà điều kiện nhập môn cũng hết sức lạ thường, không chỉ yêu cầu thiên phú mà còn yêu cầu cả nhan sắc.

Hắn đảo mắt nhìn một chút dáng người có lồi có lõm của nàng, nhịn không được khen: " Cô nương, tên giống như người thật đẹp ! "

Thật sự là tên giống như người a, đặc biệt là chỗ đó thực sự quá giống hai viên ngọc minh châu size lớn.

Bạch Minh Chậu ngượng ngùng không nói, xoay người trốn ở một góc.

Thanh Y bĩu môi : " Còn nói không thèm thân thể người ta.

"

Trần Minh Quân cười cười không nói, làm gì có thằng ngu nào miếng thịt dâng đến tận mồm còn không ăn, trừ phi là giới tính đảo lộn a.

Nhìn xem sắc trời không còn sớm nữa, hắn lựa chọn một vị trí trống trải bắt đầu ngồi xuống làm bộ làm dáng tựa như đang tu luyện, trên thực tế thì đang gọi Tử Vi: " Tử Vi.

"

Tử Vi đáp lại lời gọi bằng việc huyễn hóa thành linh hồn thể xuất hiện tại bên cạnh, nàng nói: " Tiếp theo ngươi làm như ta bảo.

"

Trần Minh Quân nghe vậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Hắn cẩn thận từng li từng tí làm theo những gì mà Tử Vi nói.

Trải qua gần hai canh giờ tập trung cao độ, rốt cuộc hai người thành công mở ra một quyền khống chế nhỏ.

Tử Vi giới thiệu : " Thông qua quyền khống chế này ngươi tuy rằng còn chưa cách nào điều khiển được trận pháp thế nhưng có thể quan sát những gì ngươi muốn thấy.

"

" Quan sát những gì ta muốn thấy ? " Trần Minh Quân tràn đầy nghi hoặc, đây chẳng lẽ là trong truyền thuyết....! hack map ?

Nếu quả thực là như vậy, trong tòa cổ thành này mọi ngõ ngách hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Càng nghĩ càng thấy háo hức, hắn vội vàng hỏi Tử Vi cách sử dụng.

" Ngươi bắt đầu thế này, tiếp theo làm thế kia......!" Tử Vi tận tình chỉ dạy, Trần Minh Quân cũng trong vai học sinh gương mẫu chăm chú nghe giảng.

Sau khi thử nghiệm thành công một lần, hắn quyết định tìm vị trí của Triệu Hạo.

Dù sao kẻ này cũng đã cùng mình kết thù, nếu như không nhân cơ hội lần này bóp chết đối phương từ trong trứng nước tương lai ắt thành đại họa.

Con cưng của khí vận không phải chuyện đùa, tương lai người nào thắng người nào kết quả khó mà đoán trước được.

Còn đang trong suy nghĩ bố trí kế hoạch đối phó Triệu Hạo, khung hình ảnh hiện lên xuất hiện một bóng người áo đen đang cùng với một đám vong linh chém giết.

Trần Minh Quân nhếch miệng cười,

Triệu Hạo a Triệu Hạo ! Lão tử rốt cuộc tìm được ngươi !.

Truyện CV