“Cốc….cốc….”
“Cốc….cốc…”
“…”
Canh hai, một người tay cầm theo mõ tre, đi một đoạn lại gõ hai cái.
Âm thanh trong màn đêm cứ thế đi xa.
Bên trong Âu Dương Phủ hầu hết các phòng đều đã chìm vào bóng đêm.
Chỉ có một gian thư phòng ở vị trí trung tâm là vẫn còn sáng đèn.
Một toán năm người cầm đèn lồng đi tuần tra chung quanh, bất cứ gió thổi cỏ lay gì cũng bị bọn hắn tra xét rõ ràng.
Thế nhưng khi đi ngang gian thư phòng này thì đều đi vòng qua một bên, dường như muốn tránh làm kinh động đến người bên trong.
Một bóng người đứng trên bờ tường, thân ảnh phiêu miễu như có như không.
Sau khi nhìn thấy gian thư phòng kia, bóng người này trên mặt dường như có một nụ cười nhạt, thân ảnh nhoáng lên một cái rồi hòa vào bóng đêm.
Bên trong gian thư phòng lúc này đèn đuốc sáng trưng, có hai người ngồi đối diện nhau.
Một người trong đó thình lình lại là Từ quản gia mà Tống Phong nhìn thấy ở Tam Thế Lầu lúc sáng.
Người còn lại là một trung niên sắc mặt hồng hào, ăn vận tôn quý, chính là gia chủ Âu Dương Chấn Thiên.
Trên tay Âu Dương Chấn Thiên lúc này là một phong thư.
Không khí yên lặng có chút kìm nén.
Âu Dương Chấn Thiên đọc nội dung trong thư xong, ánh mắt lấp lóe đưa lá thư đến gần ngọn đèn.
Lá thư nhanh chóng bắt lửa cháy phừng phừng.
Cũng không biết là thư này viết bằng chất liệu gì mà khi đốt lên chẳng những không có mùi khét mà lại có một mùi hương thoang thoảng.
Âu Dương Chấn Thiên tuổi đã ngoài năm mươi, nhưng sinh lực vẫn còn tràn trề, dáng người bệ vệ, nhìn toàn bộ lá thư đã cháy thành tro thì lúc này mới đứng dậy mở cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm.
Từ quản gia cuối cùng có chút chịu không nổi tò mò, hỏi:
“Gia chủ, có chuyện gì sao?”
Cũng không trách y.
Vốn y đang say sưa cùng mỹ nhân mà Tam Thế Lâu sắp xếp, mỹ nhân kia chẳng những dáng người nhất đẳng mà phương diện kỹ thuật cũng khiến cho y có chút tiêu hồn lạc phách.
Vì vậy mà khi Âu Dương Chấn Thiên sai người gọi, y trong lòng cũng có chút bất mãn thậm chí nôn nóng.
Dù sao mỹ nhân vẫn còn nằm bên kia chờ hắn trở về.
“Phía trên thông báo đã có người tiến đến Hồng Thạch Sư, mấy ngày trước cũng đã xuất phát.
Dựa theo thời gian, có lẽ nay mai người này sẽ xuất hiện.
Ngươi trước tiên dặn bên dưới thu liễm một chút.
Tránh làm ra chuyện gì ngu xuẩn khiến người kia chú ý.”
Âu Dương Chấn Thiên hít một hơi khí lạnh, khiến cho tâm tình bình tĩnh lại, vừa đóng cửa sổ vừa nói.
“Gia chủ, chẳng lẽ bên trên đã phát hiện chúng ta…”
“Hừ, câm miệng.
Quản cho tốt miệng mồm của mình.
Từ Khiêm, đừng tưởng có em gái ngươi trước mặt ta nói tốt vài câu là có thế muốn làm gì thì làm.
Đừng quên lần trước sự tình sập hầm mỏ bên kia là ai chùi đít cho ngươi.” Âu Dương Chấn Thiên có xu thế muốn nổi giận.
“Gia chủ, thuộc hạ biết tội.
Ta nhất định ngậm miệng, ta ngậm miệng.” Từ quản gia hết hồn, vội vàng khom người quỳ xuống.
Thế nhưng trong lúc quỳ xuống, ánh mắt hắn lóe lên một tia tức giận nhưng khôi phục rất nhanh.
“Hừ, lần này người đến đây nghe nói chỉ là một Tạp dịch đệ tử, nhưng đã là một tiên sư hàng thật giá thật.
Ngươi ngày mai đến quặng mỏ kiểm tra lại một lượt, đem mọi việc sắp xếp thật tốt lại cho ta.
Còn nữa, sáng mai đến Khố phòng nhận tiền đi phát hết số tiền lương còn thiếu cho đám thợ mỏ kia, căn dặn bọn chúng ngậm mồm lại, nếu không đừng trách bản gia chủ không khách khí.”
Âu Dương Chấn Thiên thấy Từ quản gia thái độ cung kính, giọng nói cũng hòa hoãn trở lại.
Đem Từ quản gia đỡ dậy, Âu Dương Chấn Thiên phủi phủi bụi trên quần áo y, thở dài:
“Em gái ngươi hiểu chuyện bao nhiêu, ngươi lại làm người ta lo lắng bấy nhiêu.
Lần này cố gắng đem sự tình làm tốt, sau năm năm nữa, nhị thiếu gia thành công bái nhập tiên môn thì vị trí trấn thủ quặng mỏ này sẽ do Âu Dương gia chúng ta hoàn toàn chưởng khống.
Khi đó Từ gia lập bao nhiêu công lao, hết thảy đều sẽ được đền bù xứng đáng.
Hiểu chứ?”
“Được làm việc cho gia chủ là vinh hạnh cả đời của Từ Khiêm ta, xin gia chủ yên tâm giao mọi thứ cho ta.”
Từ quản gia gương mặt có chút cảm động, nhưng trong lòng có cảm động thật hay không thì chỉ có chính y biết được.
Âu Dương Chấn Thiên gật đầu, bấy giờ mới nhỏ giọng dặn:
“Sự tình ở hầm mỏ số chín cũng tạm thời ngưng lại cho ta.
Ngày mai ngươi dẫn người dùng đá chặn lại lối đi, sau đó lấp đất lại.
Nếu như người kia có đến thì nói rằng hầm mỏ này có nguy cơ sụp đổ, không thể vào bên trong.
Mặt khác, đem toàn bộ đám công nhân lúc trước tham gia mở đường hầm mỏ số chín…”
Nói tới đây, Âu Dương Chấn Thiên trong mắt hiện lên một tia ngoan độc, làm động tác cắt đầu.
Từ Khiêm rùng mình, sau đó có chút khó khăn nói:
“Gia chủ, đám công nhân kia thì dễ xử lý, thế nhưng phía Hách Liên Trại Đại đương gia chính miệng yêu cầu chúng ta nhanh chóng cung cấp lượng lớn loại kia…đồ vật.
Ngài cũng biết Hồng Thạch Sơn chỉ có một mình hầm mỏ số chín là có thứ kia, nếu như hiện giờ phong tỏa, vậy thì phía Hách Liên Trại Đại đương gia chúng ta xử lý sao đây? Người kia cũng không phải ăn chay gì.” Từ Khiêm có vẻ khó xử.
“Hừ, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.
Đồ vật trong hầm mỏ số chín này là căn cơ phát triển của Âu Dương gia chúng ta.
Lần này tiên sư sắp đến, nếu để hắn biết được đồ vật bên trong thì trước không nói đại nhân ở Đạo Huyền Môn khó nói chuyện, không chừng Âu Dương gia chúng ta mạng nhỏ khó giữ.
Phía Hách Liên Đại đương gia ngày mai ta sẽ đi sắp xếp, sáng sớm ngày mai ngươi cứ y như lời ta mà làm là được.
Hiểu chưa?” Âu Dương Chấn Thiên trầm giọng căn dặn.
Từ Khiêm biết ý Âu Dương Chấn Thiên đã quyết, liền không nói gì thêm nữa mà cung kính chắp tay rời đi.
Sau khi Từ Khiêm rời đi không bao lâu, Âu Dương Chấn Thiên cũng rời khỏi gian thư phòng này, trở về phòng ngủ của mình.
Sau khi Âu Dương Chấn Thiên rời đi không bao lâu, một thân ảnh liền quỷ mị xuất hiện trong gian phòng.
Ánh mắt người này nhìn tới vị trí phong thư bị đốt cháy, đột nhiên cổ tay khẽ đảo.
Trong đống tro tàn kia, đột nhiên một góc giấy tro dường như vẫn chưa cháy hết bị Tống Phong nhẹ nhàng nâng trong tay.
Ánh mắt hắn ngưng tụ, liền nhìn thấy một chữ ‘Ngô’.
Tống Phong thấy chữ này, trán nhăn lại, lật tay một cái liền đem một góc giấy nhỏ xíu này cất vào trong hộp gỗ, cẩn thận cất vào trong túi trữ vật.
Đối với Âu Dương Chấn Thiên thì đây có lẽ chỉ là một lá thư trao đổi bình thường, nhưng trong mắt của Tống Phong thì thứ này chưa chừng sẽ phát huy giá trị bất ngờ.
Tròng mắt xoay chuyển, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt, thân ảnh của Tống Phong cũng theo đó biến mất như chưa từng xuất hiện.
…
Hồng Thạch Sơn quặng mỏ vị trí nằm dưới chân núi.
Từ xa nhìn lại, chân núi lúc này đã bị khoét một mảng lớn, bên trong chia thành nhiều đường hầm đen ngòm kéo dài sâu xuống bên trong lòng núi.
Gần đó là một khu lán trại được dựng sơ sài, lúc này toàn bộ đều đang chìm vào giấc ngủ.
Chỉ có tiếng ếch nhái kêu rả rích.
Dưới cái lạnh của sương đêm, loại âm thanh rả rích này càng trở nên phá lệ dễ nghe.
Tống Phong thân ảnh đứng trên một tảng đá to, nhìn cả khu mỏ Hồng Thạch Sơn trước mắt.
Dựa theo chỉ dẫn trên ngọc giản nhiệm vụ, không quá khó để hắn tìm được nơi này.
Giờ phút này nhìn lại, vị trí chân núi bị khoét để tạo thành các hầm mỏ kia giống như một cái miệng đen ngòm, còn những hầm mỏ được khoét sâu vào tạo thành những lối đi tối tăm giống như những cái răng nanh đang nhe ra.
Tống Phong có cảm giác, khu Hồng Thạch Sơn hầm mỏ này hình như đang há mồm muốn đem hắn nuốt chửng vậy.
Cười lạnh, Tống Phong không do dự hóa thành tàn ảnh, không một tiếng động đi tới.
Hắn muốn xem rõ, rốt cuộc hầm mỏ số chín kia có gì mà Âu Dương Chấn Thiên cùng Từ Khiêm thái độ lại lén lút như vậy..