Diệp Thanh Vân nhớ rõ, Bình Tây Vương phủ của Sở Yên Ngọc, bị Tây Lăng Tống gia khi dễ rất thảm, còn bị cao thủ Tống gia phái đuổi giết.
Nhưng sau đó dưới sự dẫn dắt của Diệp Thanh Vân, Sở Yên Ngọc được Vũ Hoàng Đông Phương Túc và Huyền Kiếm tông chủ Từ Trường Phong tương trợ.
Theo lý thuyết, Tống gia hẳn là không lật nổi bất kỳ sóng gió gì.
Sao bây giờ còn muốn bắt cóc mình?
Chẳng lẽ Tống gia biết mình bày mưu tính kế cho Sở Yên Ngọc?
Cho nên muốn trả thù mình?
Chuyện này phải làm sao đây?
Trong lòng Diệp Thanh Vân có chút hoảng hốt.
Hắn chính là một người bình thường không có chút tu vi nào.
Nếu rơi vào trong tay Tống gia, không chừng sẽ phải chịu tra tấn không phải người gì.
Lỡ như Tống gia muốn gây bất lợi cho mình, ngay cả người cứu mình cũng không có.
"Vậy cái gì, nếu không các ngươi thả ta đi?"
Diệp Thanh Vân dùng ngữ khí hèn mọn khẩn cầu nói.
Nam tử giáp đen lạnh lùng cười, không để ý tới.
Diệp Thanh Vân khóc không ra nước mắt.
Ngồi trên lưng ngựa xóc nảy hồi lâu, Diệp Thanh Vân cảm thấy mình sắp muốn nôn ra.
Cũng may cuối cùng cũng ngừng lại.
Mặt mũi Diệp Thanh Vân trắng bệch, ngẩng đầu nhìn lại.
Một tòa phủ đệ to lớn xuất hiện ở trước mắt.
Trên cửa phủ treo bảng hiệu hai chữ "Tống phủ".
Diệp Thanh Vân hơi kinh ngạc.
Mình đây là bị trực tiếp trói đến Tống gia nha.
Ngay khi trong lòng Diệp Thanh Vân đang bất ổn, nam tử mặc áo giáp đen trực tiếp nhấc Diệp Thanh Vân lên, sau đó mang vào trong Tống phủ.
"Gia chủ, thiếu chủ, chúng ta đã mang người về."
Nam tử giáp đen ném Diệp Thanh Vân vào trong đại sảnh, nói với hai cha con trong đại sảnh.
Trong đại sảnh, có hai bóng người đang ngồi.
Một người thoạt nhìn hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt uy nghiêm, gương mặt gầy gò.
Một người khác hơn hai mươi tuổi, tướng mạo có chút anh tuấn, bất quá hai gò má cũng đồng dạng có chút gầy gò.
Tướng mạo hai người có tám phần tương tự, vừa nhìn chính là hai cha con.
Hai người này, chính là gia chủ Tống gia Tống Khiếu Thiên, cùng với con trai Tống Thành Long.
Tây Lăng Tống gia, uy danh hiển hách.Cha con Tống gia đương nhiên cũng có thanh danh lan xa.
Nhưng bọn họ lan xa không phải thanh danh tốt, mà là tiếng xấu.
Tống Khiếu Thiên trước kia dựa vào thủ đoạn hèn hạ, cướp lấy tu vi của một vị cao nhân võ đạo, khiến cho tu vi của mình tăng nhiều.
Sau đó lại dẫn Tống gia diệt mấy tiểu gia tộc, khiến cho Tống gia một đường cường thịnh.
So sánh Tống Thành Long với cha hắn, hoàn toàn là nhất mạch tương thừa.
Không chỉ khi nam bá nữ, không chuyện ác nào không làm, thậm chí còn đánh chủ ý lên Bình Tây quận chúa Sở Yên Ngọc.
Tống gia không ngừng chèn ép Bình Tây Vương phủ, không chỉ là vì cướp đoạt cơ nghiệp Bình Tây Vương phủ, cũng là bởi vì Tống Thành Long muốn có được Sở Yên Ngọc.
Nhưng thời gian gần đây, cuộc sống của Tống gia lại có chút gian nan.
Đầu tiên là Thái Hạo Môn vẫn luôn có quan hệ tốt với Tống gia, trực tiếp cắt đứt liên hệ với Tống gia.
Đồng thời, môn chủ Thái Hạo Môn Trần Công Vọng còn trực tiếp cảnh cáo Tống Khiếu Thiên, muốn Tống gia hắn thu liễm một chút, nếu không tất có tai họa.
Gần như cùng lúc đó.
Tướng phủ kinh thành lại phái người đi tới Tống gia.
Người của Tướng phủ nói cho Tống gia, sau này sẽ không bao giờ bảo vệ Tống gia nữa, Tống gia xảy ra bất cứ chuyện gì, đều không liên quan đến tể tướng Tào Hóa Nguyên.
Sau khi nói xong, người Tướng phủ kia không hề dừng lại, trực tiếp rời đi.
Thái độ như vậy, hoàn toàn là muốn phủi sạch quan hệ với Tống gia.
Cha con Tống gia đều choáng váng.
Thái Hạo Môn và tể tướng Tào Hóa Nguyên, xem như chỗ dựa lớn nhất của Tống gia bọn họ.
Tống gia bọn họ có thể diễu võ dương oai như thế, ngay cả Bình Tây Vương phủ cũng có thể ức hiếp, chính là vì có hai vị này làm chỗ dựa.
Nhưng bây giờ.
Hai chỗ dựa này đều phải phủi sạch quan hệ với Tống gia bọn họ.
Điều này nói rõ cái gì?
Tống gia nguy rồi!
Tống Khiếu Thiên nghe ngóng một phen, rốt cuộc mới biết được nội tình trong đó.
Hóa ra tất cả những điều này đều là vì trên Phù Vân Sơn xuất hiện một cái gọi là thế ngoại cao nhân.
Chính là thế ngoại cao nhân này đã cứu Sở Yên Ngọc một mạng.
Còn bày mưu tính kế cho Sở Yên Ngọc, khiến cho Thái Hạo Môn và phủ tể tướng đều phải phủi sạch quan hệ với Tống gia.
Tống gia tự nhiên không muốn ngồi chờ chết.
Hai cha con hợp lại tính toán.
Dứt khoát một là không làm, hai là làm đến cùng.
Trực tiếp cướp cái gọi là cao nhân kia.
Xem hắn đến cùng là thần thánh phương nào?
Vốn dĩ hai cha con căn bản không ôm kỳ vọng gì.
Nhưng không ngờ.
Thật đúng là mang người đến.
Lúc này, cha con Tống gia đang nhìn chằm chằm Diệp Thanh Vân.
Nhìn trái nhìn phải, chỉ thiếu mỗi việc lột sạch Diệp Thanh Vân ra.
Diệp Thanh Vân bị nhìn đến toàn thân sợ hãi, rất không được tự nhiên.
"Ách, hai vị xưng hô như thế nào?"
Diệp Thanh Vân lúng túng nói.
Sắc mặt Tống Khiếu Thiên trầm xuống.
"Tống Đào, ngươi ngu xuẩn!"
Nam tử giáp đen kia khẽ giật mình.
"Gia chủ, ta..."
Tống Khiếu Thiên chỉ vào Diệp Thanh Vân.
"Đây không phải là một phàm nhân bình thường sao? Hắn làm sao có thể là cao nhân thế ngoại trên Phù Vân Sơn? Các ngươi thật sự là ngu xuẩn!"
Nam tử giáp đen vẻ mặt vô tội, hắn lấy ra một bức họa.
"Nhưng gia chủ, người này rõ ràng chính là người trong bức họa kia."
Cha con Tống gia tiến lại gần, nhìn bức họa một chút, lại nhìn Diệp Thanh Vân một chút.
Hình như đúng là hắn.
Nhưng tên này nhìn thế nào cũng là một người bình thường.
Bình thường như thế.
Chỉ có thể dùng bình thường không có gì lạ để hình dung.
Gia hỏa như vậy, ngay cả làm gia đinh ở Tống phủ bọn họ cũng quá sức.
Làm sao có thể sẽ là cao nhân trên Phù Vân Sơn?
"Có phải ngươi tên Diệp Thanh Vân không?"
Tống Thành Long cau mày hỏi.
Diệp Thanh Vân nghĩ thầm.
Nếu ta thừa nhận, vậy hôm nay ta sợ là không sống nổi.
Không được.
Tuyệt đối không thể thừa nhận ta chính là Diệp Thanh Vân.
"Diệp Thanh Vân? Ta không phải Diệp Thanh Vân."
Diệp Thanh Vân vẻ mặt mờ mịt nói.
Ba người Tống gia đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nhất là nam tử mặc giáp đen kia, càng có chút hoài nghi nhân sinh.
"Chẳng lẽ ta thật sự bắt nhầm người?"
Nam tử giáp đen không tin, lập tức hỏi: "Ngươi tên là gì? Vì sao trước đó muốn đi lên Phù Vân Sơn?"
"Ta tên là Âu Dương Phong, không phải Diệp Thanh Vân gì đó."
"Sở dĩ ta muốn đi Phù Vân Sơn, là vì đi vào trong núi hái thuốc."
Diệp Thanh Vân mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, nói bừa mở miệng là nói được.
Nam tử giáp đen không lời nào để nói.
Xem ra mình thật sự bắt nhầm người.
Tống Khiếu Thiên trừng nam tử mặc giáp đen một cái.
"Thành sự không có bại sự có thừa, lăn xuống dưới!"
Nam tử giáp đen xám xịt đi xuống.
Diệp Thanh Vân thấy thế, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra hôm nay có thể tránh được một kiếp.
"Ách, cái gì kia, các ngươi muốn bắt người là Diệp Thanh Vân, cùng Âu Dương Phong ta không có quan hệ gì, ta đi trước."
Nói xong, Diệp Thanh Vân liền muốn đi ra ngoài.
Tranh thủ thời gian chuồn đi!
Nếu bọn họ phản ứng lại, vậy ta thảm rồi.
"Đồ vật như con kiến hôi, lãng phí thời gian của chúng ta."
Nhưng không ngờ Tống Thành Long kia trực tiếp đánh một chưởng về phía lưng Diệp Thanh Vân.
Nếu là một phàm nhân vô dụng, không có quan hệ gì với cao nhân trong Phù Vân Sơn, vậy thì trực tiếp giết đi.
Diệp Thanh Vân không hề phòng bị, thậm chí còn không nhận thấy được một chưởng trí mạng sau lưng.
Ngay khi một chưởng này của Tống Thành Long muốn đánh trúng Diệp Thanh Vân.
Bỗng nhiên!
Quanh thân Diệp Thanh Vân bắt đầu dao động vô hình.
Bàn tay của Tống Thành Long, khi còn cách sau lưng Diệp Thanh Vân khoảng ba tấc, trong nháy mắt ngưng trệ.
Không thể tiến thêm chút nào.
Sắc mặt Tống Thành Long đại biến.