1. Truyện
  2. Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100
  3. Chương 4
Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 4: Thỏ ăn thịt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Ách, hình như ta còn không biết ngươi tên gì."

Diệp Thanh Vân đưa hai người Thiên Dao quận chúa ra ngoài viện, đột nhiên hỏi.

Thiên Dao quận chúa ngẩn ra, cũng nhớ tới chính mình tựa hồ còn không biết vị cao nhân trước mắt này tên là gì.

"Ta tên là Sở Yên Ngọc, không biết công tử xưng hô như thế nào?"

"Ta tên Diệp Thanh Vân."

Diệp Thanh Vân?

Thiên Dao quận chúa thầm nhắc tới cái tên này.

Quả nhiên là thế ngoại cao nhân, tên đều giản dị tự nhiên như thế, rồi lại không theo khuôn sáo cũ.

"Ta tên Tiểu Thanh."

Tiểu Thanh ở bên cạnh vội vàng nói.

Diệp Thanh Vân cười cười.

Sở Yên Ngọc vội vàng kéo Tiểu Thanh, có chút ngượng ngùng rời đi.

Diệp Thanh Vân đưa mắt nhìn hai người bọn họ rời đi.

"Lớn lên cũng được, nhưng ăn nhiều quá."

Diệp Thanh Vân lắc đầu, xoay người về tới trong viện.

Mà ở dưới chân núi, chủ tớ hai người đang đi.

"Quận chúa, vì sao ngươi khách khí với tên kia như vậy? Còn đem kim bài vương phủ đưa cho hắn?"

Tiểu Thanh có chút không hiểu hỏi.

"Người này tuyệt đối là thế ngoại cao nhân, ngươi không thấy được con chó kia sao? Thực lực khủng bố, còn có đủ loại thần kỳ trong phòng hắn, quả thực chưa từng nghe thấy."

Sở Yên Ngọc vẫn còn sợ hãi: "Ta chỉ ở chỗ hắn một lát, sắp bước vào Khai Linh hậu kỳ rồi."

"Ngươi vốn không có thiên phú tu luyện, bây giờ không phải cũng trở thành võ giả sao?"

"Các loại dấu hiệu nói rõ, người này sâu không lường được, ta nhất định phải kết giao, đây là cơ duyên lớn của chúng ta a."

Tiểu Thanh bị Sở Yên Ngọc nói đến sững sờ.

"Vậy sao quận chúa không mời hắn giúp chúng ta đối phó Tống gia?"

Sở Yên Ngọc lắc đầu.

"Cao nhân như thế, có thể để cho chúng ta gặp mặt một lần đã là thiên đại ban ân rồi."

"Nếu như ta cưỡng ép mời hắn tương trợ, chỉ sẽ chọc cho hắn không vui."

Tiểu Thanh cái hiểu cái không ồ một tiếng.

"Đi thôi, trở về nói việc này cho phụ vương."

Sở Yên Ngọc lập tức dẫn Tiểu Thanh rời khỏi núi Phù Vân.

Sau khi hai nàng rời đi, Diệp Thanh Vân lại nhàm chán.

Tâm tư của hắn lại linh hoạt lên, rất muốn xuống núi đi dạo.Nhưng lại rất sợ gặp phải nguy hiểm dưới chân núi.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là trước tiên đi dạo trên núi đi.

Kết quả là, Diệp Thanh Vân mang theo Đại Mao, đi lòng vòng trong núi.

Đại Mao ngược lại rất vui vẻ, hoạt bát trong núi.

Gặp phải thú nhỏ trong núi gì đó, Đại Mao lập tức đuổi theo, dọa cho rất nhiều thú nhỏ trong núi gà bay chó sủa.

Rất nhanh, toàn bộ núi Phù Vân đã bị Diệp Thanh Vân đi dạo hết một lượt.

Một ngọn núi rất bình thường.

Nhưng cũng có chút thu hoạch.

Trong miệng Đại Mao ngậm một con thỏ bị thương, đi theo sau lưng Diệp Thanh Vân, hấp tấp về tới sân nhỏ.

Vốn dĩ Diệp Thanh Vân cho rằng, Đại Mao muốn ăn con thỏ này.

Kết quả sau khi Đại Mao mang con thỏ về, thế mà không ăn nó, ngược lại chữa thương cho con thỏ.

Có quỷ mới biết một con chó chữa thương cho con thỏ như thế nào?

Dù sao sau khi con thỏ kia trở lại sân nhỏ, rất nhanh liền sinh động lên.

Diệp Thanh Vân cũng không để ý, dù sao nuôi một con chó, nuôi thêm một con thỏ cũng không sao.

Vừa vặn có thể giải buồn.

Trong bụng đói khát, Diệp Thanh Vân liền bắt đầu nấu cơm.

Một nồi lớn hầm rất nhanh đã làm xong, bên trong tràn đầy các loại thịt.

Diệp Thanh Vân bưng vào trong sân, lập tức mùi thơm tỏa ra bốn phía.

Đại Mao và con thỏ đều ngồi xổm ở bên cạnh, chờ Diệp Thanh Vân có thể chia một ít cho chúng nó.

Diệp Thanh Vân chọn một khối xương lớn có thịt, ném cho Đại Mao.

Sau đó lại gắp một cây nấm, ném cho con thỏ.

Không ngờ con thỏ cũng không muốn ăn nấm, ngược lại nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong miệng Đại Mao.

Diệp Thanh Vân vui vẻ, cũng chọn một miếng thịt ném cho con thỏ.

Thỏ lập tức vui sướng bắt đầu ăn.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thanh Vân nhìn thấy con thỏ thích ăn thịt.

Cùng lúc đó, ba đạo thân ảnh đồng loạt đi tới núi Phù Vân.

Ba người này, hai nam một nữ, vô cùng trẻ tuổi, hơn nữa còn mặc trang phục giống nhau.

"Yêu thú trốn vào trong núi này, không thấy bóng dáng đâu."

"Nhất định là trốn ở trên núi, nó bị thương, tất nhiên trốn không xa, chúng ta lập tức đuổi theo."

"Được!"

...

Ba người lập tức lên núi, tìm kiếm khắp núi đồi.

Rất nhanh, bọn họ phát hiện vết máu.

"Quả nhiên ở chỗ này!"

Ba người mừng rỡ, một đường tìm kiếm trên đỉnh núi.

Không bao lâu sau, bọn họ đã tìm được Diệp Thanh Vân.

Ba người đều sửng sốt.

Nơi này lại còn có người ở?

Ba người lập tức tiến lên, làm Diệp Thanh Vân đang ăn uống lung tung giật nảy mình.

Diệp Thanh Vân nhìn ba người bọn họ, vẻ mặt mờ mịt.

"Ngươi là người phương nào?"

Nữ tử duy nhất trong ba người mở miệng hỏi.

"Các ngươi là ai?"

Diệp Thanh Vân đặt đũa xuống, hỏi ngược lại.

Nữ tử kia vừa muốn nói chuyện, lại bị hai thanh niên phía sau kéo trở về.

"Làm sao vậy?"

Nữ tử nghi hoặc nhìn hai người.

Chỉ thấy hai thanh niên kia vẻ mặt ngưng trọng, chỉ chỉ con thỏ đang ăn thịt ở bên chân Diệp Thanh Vân.

Tê!

Nữ tử nhìn thấy con thỏ này, cũng biến sắc.

Đây chính là yêu thú mà bọn họ đau khổ truy tìm!

Không nghĩ tới lại ở chỗ này!

Hơn nữa, còn ăn thịt bên chân người này?

Diệp Thanh Vân nhìn bộ dáng của ba người bọn họ, trong lòng càng căng thẳng.

"Ba tên này, vừa nhìn đã biết không dễ chọc, ta vẫn nên khách khí một chút, miễn cho khó giữ được cái mạng nhỏ!"

Kết quả là, Diệp Thanh Vân vội vàng đứng dậy, lộ ra vẻ mặt tươi cười hiền lành.

Nụ cười này của hắn, ngược lại khiến cho ba người đối diện có chút khẩn trương.

"Trên người người này không có chút khí tức nào, thoạt nhìn giống như là phàm nhân."

Nữ tử chần chờ nói.

"Tuyệt đối không thể, nếu là phàm nhân, sớm đã bị con thỏ yêu này ăn sống rồi."

Thanh niên cao lớn nói rất chắc chắn.

"Không sai, ở tại loại địa phương chim không thèm ị này, không thể nào là phàm nhân."

Một thanh niên khác dáng dấp trắng trắng mập cũng suy đoán như thế.

Nữ tử có chút mê mang.

Nàng nhìn thế nào cũng cảm thấy Diệp Thanh Vân là một phàm nhân.

"Ba vị có chuyện gì?"

Diệp Thanh Vân xoa xoa tay hỏi.

Thanh niên cao to lập tức ôm quyền: "Không biết các hạ xưng hô như thế nào? Có ẩn cư nơi đây hay không?"

Diệp Thanh Vân sờ đầu.

Ẩn cư nơi đây?

Coi như vậy đi.

"Ách, ta tên Diệp Thanh Vân, quả thực ở nơi này."

Thanh niên cao nhìn hoàn cảnh nơi này.

Rất bình thường, rất giản dị.

Vừa nhìn liền giống như là nơi một ít thế ngoại cao nhân ẩn cư.

"Các hạ, có từng nhìn thấy một con thỏ yêu chưa?"

Thanh niên cao lớn cố ý hỏi.

Nghe được câu này, con thỏ đang gặm thịt cách đó không xa run lên.

Mà Đại Mao ở bên cạnh gặm xương cốt thì liếc mắt nhìn con thỏ.

Người sau dưới ánh mắt chăm chú của Đại Mao, căn bản không dám động, chỉ có thể thành thành thật thật ăn thịt.

"Thỏ yêu? Thỏ yêu gì?"

Diệp Thanh Vân căn bản không biết cái gì là thỏ yêu.

Thanh niên cao to chỉ chỉ con thỏ.

Diệp Thanh Vân cảm thấy buồn cười.

Đây không phải là một con thỏ bình thường sao?

Thỏ yêu gì?

Hắn lập tức đi tới, xách con thỏ trong tay.

Con thỏ có vẻ vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn.

"Các ngươi nói nó nha? Nó là chó ta tha trở về, lúc ấy còn bị thương, căn bản không phải thỏ yêu các ngươi nói nha."

Diệp Thanh Vân ôm con thỏ, đi tới trước mặt ba người.

Ba người lập tức lộ ra thần sắc như lâm đại địch, lộ ra thập phần khẩn trương.

Phải biết, bọn họ thế nhưng là phế bỏ một món bảo vật tông môn, mới miễn cưỡng đánh hắn bị thương.

Nếu không, với thực lực của con thỏ yêu này, ba người bọn họ liên thủ cũng khó mà đối địch.

Nhưng trong tay người này, con thỏ yêu này lại dịu dàng ngoan ngoãn như thế?

Truyện CV