1. Truyện
  2. Vương Giả Thời Khắc
  3. Chương 2
Vương Giả Thời Khắc

Chương 02: Chỉ đạo trò chơi thiếu niên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Biên dịch: Dạ Vũ Thanh Phiền

“Chào mừng tham gia Vương Giả Vinh Diệu, quân lính giây nữa sẽ xuất hiện, hãy chuẩn bị.”

Âm thanh của hệ thống phát lớn vang vọng khắp cả bản đồ game rộng lớn, người xem trận đấu nhanh theo đó mà trở nên cực kỳ phấn khích, dốc sức hò hét cổ vũ cho đội mình, không khí vô cùng sôi động. Cũng đang ở hiện trường, bình luận viên Lộ Do và Đoàn Tức lập tức bị không khí này ảnh hưởng, giọng điệu không khỏi kích động: “Các bạn khán giả có khỏe không, hôm nay, nơi đây là nơi diễn ra trận chung kết giải KPL mùa Thu, đội Trung Nam so tài cùng đội Thiên Trạch để tìm ra người chiến thắng. Tôi là bình luận viên Lộ Do.”

“Tôi là bình luận viên Đoàn Tử.”

“Mùa giải KPL lần này được đánh giá là rất kịch tính hấp dẫn, bây giờ đã đến giờ phút cuối cùng, giai đoạn Cấm - Chọn khiến tôi cảm giác như hai vị tuyệt thế kiếm khách đang quyết đấu vậy, vô cùng khẩn trương áp bách, không biết anh Đoàn Tử có cảm thấy vậy không?” Lộ Do tiếp lời.

“Đó là đương nhiên, hai bên Cấm – Chọn, kẻ tới người lui, so chiêu với nhau, thể hiện mới đầu thôi đã rất đặc sắc.”

“Nhưng mà đội Trung Nam có một chiêu mà tôi nghĩ bất kỳ ai cũng đoán được, đó là việc cấm đi Lý Bạch của Hà Lương.”

“Việc này hiển nhiên, chúng ta đều biết rõ, người chơi bình thường và tuyển thủ chuyên nghiệp sử dụng Lý Bạch tựa như hai tướng khác nhau, nhưng qua các trận đấu của mùa này, chúng ta còn phát hiện ra kiểu Lý Bạch thứ ba, đó chính là Hà Lương Lý Bạch.” Đoàn Tử trịnh trọng giới thiệu.

Hà Lương Lý Bạch!

Ngồi xem trận đấu được phát trực tiếp trên máy tính, Hà Ngộ nghe thấy vậy không khỏi cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, lý do là vì người sử dụng Lý Bạch áp bức quần hùng kia chính là anh ruột cậu.

“Chính xác. Hà Lương Lý Bạch, tôi không biết dùng từ nào miêu tả để dễ hình dung, tôi chỉ có một điểm để nói tới các bạn: Đội Thiên Trạch, khi Hà Lương có Lý Bạch thì tỉ lệ thắng là một trăm phần trăm. Điểm này đủ chứng minh Lý Bạch trong tay Hà Lương khủng bố thế nào.” Lộ Do cũng dốc sức quỳ bái vị tuyển thủ đang nổi lên này, nói thực tế thì phong độ mà Hà Lương thể hiện cũng quá mức chói sáng đi.

“Theo đó mà nói, tôi cảm thấy Hà Lương đã xác định buông bỏ tướng Lý Bạch rồi, bởi sẽ chẳng có đội nào chịu thả Lý Bạch của anh ta ra.” Đoàn Tử cười, bồi thêm.

“Đúng vậy, tình thế này khiến trong trận đấu quyết định này, chúng ta thấy cuối cùng Hà Lương lựa chọn Đạt Ma đi rừng.”

“Ừm…Tướng Đạt Ma tương đối đa dụng, có khả năng mở giao tranh, đồng thời không quá phụ thuộc vào lượng tiền kiếm được, chọn Đạt Ma đi rừng, hẳn là muốn chia kinh nghiệm cho các vị trí chủ lực.” Đoàn Tử phân tích.

“Trận đấy đã bắt đầu, hai bên chạm mặt nhau chỉ để thăm dò, không có giao tranh, xem ra khởi đầu cũng khá an bình.” Lộ Do bắt đầu tường thuật, giải thích.

“Phía đội Thiên Trạch, bùa Xanh đã nhường cho mid, bùa Đỏ nhường xạ thủ…wow, tôi mới nói Đạt Ma đi rừng sẽ chia kinh nghiệm nhưng không nghĩ lại nhường hết thế này.”

Mid laner của Thiên Trạch là Chu Tiến, được xưng tụng là người đi đường giữa xuất sắc nhất KPL, khi chơi hàng ngày mà y không gây được % sát thương toàn đội thì xem như bản thân thất bại. Dù là thi đấu giải KPL, lượng sát thương của hắn cũng trên dưới % toàn đội, thỉnh thoảng phong độ kinh người còn vượt qua được %.

Xạ thủ của Thiên Trạch là Trương Thì Trì, cách di chuyển, thao tác tinh tế tỉ mỉ, tướng Marco Polo trong tay cậu này cũng thường bị đối thủ Cấm. Có điều trong trận này, Marco Polo được thả ra, Thiên Trạch lập tức chọn ngay cho cậu.

Tình thế hai vị tướng này chia nhau ăn bùa Xanh, Đỏ, hiển nhiên ý đồ của Thiên Trạch muốn cả đội thi đấu xoay quanh vai người đã lộ ra khá rõ. Khả năng đi đường, thi đấu của hai người này so với mặt bằng chung đều xếp top đầu, thế nên sắp xếp như vậy cũng không tính là điều bất ngờ. Thế nhưng trong mắt Hà Ngộ, Chu Tiến hay Trương Thì Trì kia, thực lực có mạnh nhưng lại có chung một chỗ thiếu hụt. Họ có bùng nổ khi có giao tranh nhưng chung cuộc lại không thể quyết đoán nắm thời cơ mà hạ gục đối thủ. Điều này dường như là do bọn họ luôn chủ tâm thi đấu an toàn quá mức, khiến mỗi khi cần kết thúc lại phát hiện mình không đủ cự ly để ra đòn kết liễu.

Tình thế hiện tại, Thiên Trạch dồn sức bảo kê cho hai người này tỏa sáng, mục đích là hy vọng hai người dựa vào lượng tiền kiếm được vượt trội để chiếm lợi thế, thế nhưng yếu điểm lúng túng khi ra “Một kích cuối cùng” hẳn vẫn còn đó? Nếu đổi là cậu, để cho Hà Lương cầm một tướng sát thủ đi rừng, thế không phải giải quyết được vấn đề sao?

Hà Ngộ cảm thấy có chút khó hiểu, còn trận đấu vẫn đang tiếp tục.

“Hai bên hiện tại đang bắt đầu di chuyển, bố trí lực lượng quanh khu vực Bạo Quân, có điều Đạt Ma đi rừng do nhường quá nhiều nên giờ còn chưa lên cấp , Bạo Quân đầu tiên có phải nên bỏ hay không?”

“Bên Trung Nam thấy Đạt Ma chưa cấp , quyết đoán ra tay với Bạo Quân!”

“Thiên Trạch dường như không có ý định buông bỏ! Bọn họ chạy tới rồi! Đạt Ma lướt qua tường tiến vào! Không ai cản sao? Trừng Phạt! Cướp được! Cả hai bên hẳn là cùng dùng Trừng Phạt, nhưng cuối cùng là Đạt Ma của Hà Lương cướp được Bạo Quân. Nhưng anh ta có vẻ không thoát được…Ây dza, Chiến Công Đầu…Đạt Ma để mất Chiến Công Đầu, gỡ lại được Bạo Quân, trao đổi này vẫn coi là chấp nhận được.”

“Ừm, dù sao Thiên Trạch trận này đi rừng thiên hướng hỗ trợ rồi…”

Ngồi trước máy tính, sắc mặt Hà Ngộ cũng trở nên căng thẳng. Lý do bởi Chu Tiến và Trương Thì Trì có tư tưởng đánh quá an toàn nên khi tranh đoạt Bạo Quân không tạo đủ áp lực lên đối thủ. Đạt Ma xông vào khi đó, nói là cướp, đúng hơn là phải nói là trộm. Kết quả là nhờ vào Hà Lương nắm bắt thời cơ, thao tác chuẩn xác mới đoạt được Bạo Quân, việc này cũng phải nói là rất may mắn nữa. Nếu Hà Lương thất bại? Mất Bạo Quân, mất Chiến Công Đầu, đội Thiên Trạch sẽ lâm vào tình thế xấu ngay.

...

...

“Hay, đợt lính này có thể băng trụ, Đạt Ma đã lên rồi, một cước đại chiêu, rất tốt…Ôi chao? Xạ thủ và Hỗ trợ đều không theo kịp rồi… Đạt Ma chịu hai phát bắn từ trụ, đợt đẩy này…Hỗ trợ đối phương đã tới…Cuối cùng là chết ngược nữa sao…Ài…Hỏng rồi, đợt đẩy này bên Thiên Trạch phối hợp có phần lỗi rồi!”

“Chính xác! Phối hợp kịp thời thì đợt đẩy này dù Đạt Ma bị hạ, cũng có thể là tình huống lấy một đổi hai, thuận lợi thì lấy luôn trụ là có khả năng.”

“Ừm…Hiện tại Đạt Ma --, việc này khó nha.”

...

...

“Đạt Ma mở giao tranh, đánh trúng ba người! Quá hay! Oái…nhưng hai sát thương chủ lực của Thiên Trạch đều bị ép lui rồi…Họ chọn rút lui, thực đáng tiếc…”

"Đạt Ma --..."

...

...

“Đợt đẩy là bên Trung Nam muốn ép giao tranh đường giữa!”

“Đạt Ma đi chặn lính rồi! Quyết định cực kỳ thông minh của Hà Lương.”

“Trời! Bốn người bên Thiên Trạch rút không kịp, bị giữ lại rồi, giao tranh sao?”

“Việc này…Năm đánh bốn, một đổi bốn luôn rồi…”

“Trung Nam đang đánh Nhà Chính rất nhanh, Đạt Ma đang liều mạng quay về…”

“Không kịp… Chắc không về kịp rồi…”

“Tuyệt vời! Chúc mừng Trung Nam đã giành được quán quân mùa giải KPL năm nay. Xin chúc mừng các bạn!”

Hiện trường chỉ trong phút chốc như bị cắt thành hai nữa, một bên là tiếng hò reo ầm ĩ ăn mừng, một bên là sự im lặng của cô đơn, thất bại. Hà Lương đứng ở góc sân đấu nơi không có đèn chiếu tới, mắt nhìn về phía màn hình lớn đang chiếu lại những pha highlight của trận đấu, lòng ngập tràn tiếc nuối.

“Đừng nản chí, cậu mới chỉ vừa bắt đầu. Biểu hiện với tư cách tân binh như cậu đã là rất xuất sắc rồi.” Trọng tài ở lối ra vỗ vỗ vai an ủi khi hắn đi ngang qua. Bốn tuyển thủ khác của Thiên Trạch lúc này đã ở ngoài khu thi đấu đưa mắt lạnh nhạt nhìn trọng tài khen ngợi Hà Lương.

“Cảm ơn.” Hà Lương vội vàng đáp lại, trong lòng lại phấn chấn hẳn lên. Phải rồi, bây giờ mới chỉ là bắt đầu, đây mới chỉ là mùa giải KPL đâu tiên. Còn nhiều thời gian, mình nhất định sẽ có ngày đứng ở bục cao nhất giữa sân thi đấu khi. Hà Lương đang khi mơ mộng nhìn về phía đài giữa sân thi đấu nơi sắp diễn ra lễ trao giải, sau lại có tiếng gọi với giọng điệu không kiên nhẫn.

“Có đi hay không đây?”

“A, tới liền.” Nghe thấy đồng đội gọi, Hà Lương vội vàng chạy tới đám cùng đội. Lúc sau trả lời phỏng vấn, hắn cũng không ủ rũ mà tràn đầy hy vọng: “Mùa giải sau tôi sẽ cố gắng gấp bội.”

Ngồi trước màn hình nhìn thấy anh mình như thế, Hà Ngộ bật cười. Cậu tin tưởng có một ngày anh mình sẽ đứng ở vị trí trung tâm, tay giơ cao cup vô địch.

Chỉ là một mùa giải qua…

Lại một mùa giải nữa qua…

Lại thêm một mùa giải nữa…

Tròn năm năm, mười mùa thi đấu.

Đội tuyển Thiên Trạch kể từ ngày đó về sau không tham dự thêm được trận chung kết nào nữa. Khiến mọi người chú ý? Khiến fan hâm mộ chờ mong? Thiên tài đi rừng? Nâng lên cao bao nhiêu thì lúc rớt xuống càng tàn nhẫn bấy nhiêu.

“Thực lực bị đánh giá quá cao, tài năng thực sự không đủ để đảm nhiệm vị trí trung tâm của đội tuyển hàng đầu.”

“Không có chí tiến thủ, sau khi gia nhập đội tuyển đứng đầu liền buông thả bản thân.”

“Quá ích kỷ, tham thể hiện cả nhân, thiếu khả năng phối hợp cùng đồng đội.”

Những lời bình luận về Hà Lương, từ không tiếc lời khen ở mùa giải đầu tiên, dần dà bắt đầu xuất hiện những phản hồi tiêu cực. Cuối cùng sau năm năm, không có bàn luận gì nữa bởi không còn ai đặt kỳ vọng vào Hà Lương nữa. Tân binh thiên tài ngày nào, giờ này nhìn qua chỉ như một tuyển thủ bình bình trong một trận đấu của KPL.

“Mùa giải tiếp theo sẽ cố gắng gấp bội.”

Những lời này, năm thứ năm, mùa giải thứ mười, Hà Lương không còn nói nữa.

Vài ngày sau, Hà Ngộ đang khi đọc báo thấy tin về anh mình: Tuyên bố chính thức từ đội tuyển Thiên Trạch – Hà Lương giải nghệ. Dưới phần tin tức này không có nhiều bình luận lắm, chỉ có vài fan lâu năm tỏ ra tiếc hận việc rèn sắt không thành thép.

Khi trước đọc được tin tức chê trách anh mình, Hà Ngộ đều kiên nhẫn lý luận với người ta, giờ đây cậu chẳng quan tâm nữa. Vừa thông báo tin tức về anh mình, vừa cất bước tính ra ngoài, vừa xuống dưới lầu cậu liền thấy Hà Lương, người anh mà năm năm kể từ ngày tham gia luyện tập, thi đấu chuyên nghiệp chưa từng về nhà, đang đứng đó với đủ túi nhỏ túi to.

“Anh…” Hà Ngộ thấy cổ họng hơi nghèn nghẹn.

“Anh về rồi này.” Hà Lương cười đáp. Năm năm trước, hắn cười sau khi thất bại, bởi vì khi đó mọi thứ mới chỉ bắt đầu, hắn tràn ngập tin tưởng với tương lai của mình. Giờ là năm năm đã qua, hắn lại thất bại, vẫn là cười nhưng trong nụ cười kia chất chứa sự cay đắng, không cam lòng khó có thể giấu được.

“Không trách anh được.” Hà Ngộ nói. Đây là câu Hà Ngộ an ủi Hà Lương sau khi trận chung kết mùa giải đầu tiên kết thúc. Sau từng đó mùa giải, mỗi khi thấy Hà Lương thua trận, bị loại, Hà Ngộ đều nói với anh mình như vậy như một lời an ủi, cổ vũ.

“Anh còn chưa đủ giỏi, sau…” Hà Lương lắc đầu, hắn sau mỗi lần thất bại, lại đứng lên cố gắng nhưng kết quả cuối cùng vẫn vậy. Thế nên lần này, nói xong nửa câu đầu, nửa câu sau mới nói được một chữ đã bị ngưng lại.

“Học kỳ sau em là học sinh cấp ba rồi, giờ quan trọng là tập trung thi tốt nghiệp nhỉ?” Hà Lương dùng chữ ‘sau’ khi để đổi chủ đề.

"Vâng."

“Cố gắng làm cho tốt nhé!”

“Thế anh thì sao?”

“Anh?” Hà Lương nghe hỏi thế, không khỏi quay đầu nhìn sau lưng rồi mới tiếp: “Năm xưa vì tham gia thi đấu chuyên nghiệp nên anh bỏ thi Đại Học, nhưng mà cũng không có bỏ học, có được bằng đào tạo từ xa, trước tìm một công việc đã rồi mới tính có học thêm gì nữa không.”

“Ý em không phải vậy. Em nói là Vương Giả Vinh Diệu ấy?” Hà Ngộ hỏi.

“Vương Giả Vinh Diệu… Nếu em muốn leo hạng thì anh có thể kéo.” Hà Lương cười cười, đáp.

“Anh biết em không nói cái đó mà…”

“Anh hiểu em định nói gì, năm năm trong nghề, em muốn biết anh cam lòng không á? Nỗ lực nhiều năm như vậy, kỳ thật cũng không có gì là không cam lòng. Quyết định giải nghệ vì anh đã hết động lực, trong lòng cũng không còn gì tiếc nuối. Thế nên, cứ vậy đi ha.” Hà Lương buông hành lý, đưa tay vỗ vỗ vai Hà Ngộ, đáp.

"Anh..."

“Anh lên trước, bố mẹ đều ở nhà cả chứ? Em đi đâu cũng đừng về muộn quá đấy.” Hà Lương nói xong liền xoay người đi về phía cầu thang. Hà Ngộ nhìn bóng lưng anh mình, trong lòng đầy những tâm sự không nói ra được. Cậu biết rõ anh mình dù nói thế nhưng nội tâm sao có thể không có chút phiền muộn nào sao? Nhưng việc đã đến nước này, đúng là không nên nói thêm gì nữa.

“Để em xách hành lý hộ anh.” Hà Ngộ vừa hô xong liền cất bước đuổi theo. Thế nhưng vừa bước tới chân cầu thang, cậu chợt nghe tiếng nức nở từ cầu thang truyền xuống. Hà Ngộ sửng sốt đứng hình tại chỗ, không bước thêm nữa, chỉ nghe tiếng khóc càng lúc càng lớn, cuối cùng, như đê vỡ đập tràn, tiếng nức nở đã thành gào khóc.

Có cam lòng hay không?

Có tiếc nuối hay không?

Những lời nhảm nhí vậy, sao mình còn muốn hỏi chứ…

Truyện CV