Về kinh nghiệm nuôi con Lục Huy cũng rất lóng ngóng.
Tuy có Bách khoa toàn thư về những điều cần biết khi chăm sóc trẻ nhỏ nhưng lí luận không bằng thực tế a!
Tiểu Thanh Trúc là đứa con đầu tiên của mình, Lục Huy cũng không muốn xảy ra bất cứ sai sót nào.
Sau khi đi ra khỏi cổng, Lục Huy sang nhà kế bên gọi cổng.
Lục Huy gia đình hiện tại nhìn qua cũng là một gia đình khá giả, hàng xóm của hắn là gia đình đại thúc thẩm thẩm.
Gọi là hàng xóm nhưng khoảng cách cũng không gần, Đại thúc gọi Lâm thúc còn thẩm thẩm gọi Hà thẩm.
" Hà thẩm có nhà không?"
" Có đây, ai đấy?" Tiếng Hà thẩm trầm trầm nhưng nghe cũng rất ôn hoà, có lẽ là người phúc hậu.
Hà thẩm cũng rất nhanh ra mở cửa, thấy Lục Huy đến tươi cười tiếp đón:
" Ngươi là hàng xóm mới chuyển đến a?"
" Ta là Lục Huy, thẩm cứ gọi ta Lục Huy là được!" Lục Huy cũng không có cái giá của cường giả.
Do ảnh hưởng từ kiếp trước, Không chỉ bây giờ chỉ là một phàm nhâm mà cho dù là cường giả thì hắn cũng không thích dáng vẻ cao cao tại thượng đó.
" Thì ra là Tiểu Lục a, nhà thẩm cũng chỉ có nước lá thôi, cháu đừng chê cười.
"
" Dạ, cháu xin!" Khẽ nhấp một ngụm nước, không ngờ ở đây cũng có lá vối a.
Sau khi trò chuyện phiếm vài câu, Lục Huy bắt đầu vào vấn đề chính:
" Hà thẩm, thẩm là người có kinh nghiệm, thẩm có thể chỉ cháu cách chăm sóc trẻ nhỏ không?"
" Đây là con của ngươi a?" Hà thẩm có chút bất ngờ nhìn vào Tiểu Thanh Trúc.
" Bé gái thật đáng yêu! Nó tên là gì?"
" Dạ, Lục Thanh Trúc.
"
Ha, quả nhiên không ai cưỡng lại được mị lực của con gái mình a? Lục Huy có chút dương dương tự đắc.
" Mẫu thân của nó đâu?" Lúc này lại là Lâm thúc từ bên ngoài đi vào hỏi, trên tay vẫn cầm lưới chắc có lẽ vừa đi đánh bắt về.
" Chào thúc, mẫu thân nó mất sớm a!"
Nhận ra Lục Huy không muốn nói nên hai người cũng không hỏi sâu, dù sao mỗi người cũng có bí mật riêng.
" Oa oa oa! " Tiếng Tiểu Thanh Trúc khóc vang lên.
Hà thẩm vội vàng bồng lấy dỗ dành.
" Chắc là nữ này đói rồi, trong làng cũng không ai có con nhỏ, ông đi kiếm chút sữa bò hâm nóng rồi cho nó uống!"
Lâm thúc chạy vào trong nhà, bận rộn một lúc rồi cầm ra một bát sữa ấm, Hà thẩm tiếp lấy rồi cẩn thận đút cho Tiểu Thanh Trúc.
Ăn hết bát sữa nhưng thấy đứa bé vẫn khóc, lại thêm một bát.
.
Lúc này Lâm thúc Hà thẩm cũng kinh ngạc về sức ăn của nó.
Lục Huy thì lại nghĩ đến thân phận chính của Thanh Trúc.
Với gia thế của nó chắc cũng là một Linh thể hiếm gặp a.
Nhặt được bảo! Lục Huy mừng thầm.
Ài, sau này dưỡng lão có con cháu để nhờ a!
[ Ting!
Nhận thấy kí chủ gặp khó khăn trong nuôi con nhỏ.
Hệ thống miễn phí tặng bình sữa đa năng:
Tự pha, tự điều chỉnh độ ấm, cảm giác như ăn sữa mẹ.
Chúc khí chủ sớm tiến thêm một bước trở thành Phụ Thân Toàn Năng! ]
Pha sữa? À đúng rồi mình còn một hộp sữa bột hệ thống miễn phí, chắc là dùng cho lúc này.
"Cháu ra ngoài một chút !"
Sau khi ra ngoài, Lục Huy vẫn cẩn thận đọc một lần hướng dẫn sử dụng.
Thì ra pha sữa cần phải dùng linh dịch a! Thế này thì nuôi con đúng là tốn kém!
[ Hàng của hệ thống nhập khẩu đặc biệt, trẻ nhỏ sử dụng sẽ đề cao tư chất và thể chất.
Mong kí chủ không đem ra so sánh với hàng fake của Địa Cầu! ]
Nâng cao tư chất? Kinh hãi a? Phải biết tư chất là cố định, vật có thể nâng cao tư chất đều là thần vật mà hệ thống lại có thể miễn phí tặng?
Không biết mình dùng có tác dụng không?
[ Kí chủ nổ hũ thành công tỉ lệ /
Nhắc nhở: Sản phẩm chỉ có tác dụng cho trẻ em nhỏ tuổi.
Kí chủ dùng chỉ làm lãng phí! ]
Cái gì mà lãng phí? Không dùng được thì thôi cần gì phải nói đểu?
Vì con gái!
Lục Huy cũng chỉ có thể đem linh dịch theo tỉ lệ cho vào bình sữa, lại múc muỗng sữa bột cho vào.
May mà nguyên chủ giàu có, linh dịch chắc cũng nuôi Tiểu Thanh Trúc được năm.
Sau một lúc, sữa và nước đã hoàn toàn hoà lẫn, Lục Huy thử thì thấy độ ấm vừa phải, sữa còn mang theo một hương vị đặc biệt, có lẽ là cái nâng cao tư chất với thể chất a!
Thế nhưng lúc này Lục Huy lại có một ý nghĩ ác ý, nếu sau này có tên nào không có mắt bị vẻ bề ngoài của Thanh Trúc đánh lừa thì hắn sẽ bị đánh nổ cho thảm a!
Nghĩ cũng thấy vui vẻ! Củ cải mình nuôi đâu phải con heo nào cũng gặm được?
Đem bình sữa vào cho Tiểu Thanh Trúc uống, không ngờ nó lại bám chặt cái bình uống một cách ngon lành, một tay thì vỗ vỗ không khí ra vẻ đang rất vui.
Lâm thúc Hà thẩm thấy cái bình thì tò mò:
" Đây là cái gì?"
" Đây là một dụng cụ nuôi dưỡng tre nhỏ ở quê hương cháu.
"
Hai người nghe vậy cũng chỉ có thể tấm tắc lấy làm thần kì.
Chờ Tiểu Thanh Trúc uống xong, Hà thẩm lại dạy Lục Huy một số lưu ý như cách tắm rửa, thay đồ cho bé.
Tấm vải bọc của Tiểu Thanh Trúc Lục Huy đã cất vào không gian hệ thống, bây giờ hắn chỉ dùng một tấm lụa thường bao bên ngoài, cũng không tính là tỉ mỉ.
Sau khi cẩn thận thỉnh giáo, Lục Huy cáo từ ra về.
Sắp xếp lại phòng ở, làm một cái nôi.
Tuy chưa làm bao giờ nhưng với nhãn lực và góc độ, Lục Huy cũng làm ra được một cái nôi vô cùng hoàn mĩ.
Tiểu Thanh Trúc có vẻ cũng vô cùng yêu thích lăn qua lăn lại liên tục.
Sau khi song việc Lục Huy lại cẩn thận đọc lại một lần Bách khoa toàn thư mà hệ thống miễn phí.
Làm cha cũng khổ a!
Nào là cần phải du ngủ khi cần thiết, thấy tã ,pha nước tắm bằng thảo dược,!
Quanh quẩn hết một ngày rồi lại một ngày.
Lục Huy cũng không ra biển đánh bắt như dân chài trong thôn.
Vừa chăm sóc Thanh Trúc, vừa làm lụng nông nghiệp, ,chăm gà nuôi cá, lại học tập cầm kì thư hoạ trận các loại chức nghiệp.
Thỉnh thoảng lại bồng Tiểu Thanh Trúc đi sang mấy nhà hàng xóm xung quanh.
Cuộc sống bình dị cứ thế thoáng chốc mà qua, Lục Huy cũng đã hoàn toàn hoà nhập vào cuộc sống của một ông bố nông dân.
Hệ thống cũng ở vào trạng thái lặn xuống nước.
Chớp mắt nửa năm thời gian trôi qua, một ngày này:
" Ba! ba! ba! "
Lục Huy đang loay hoay với mấy bàn cờ, một tiếng kêu non nớt vang lên đánh thức hắn.
Không lẽ!.
Lục Huy chạy vội vào trong nhà, Tiểu Thanh Trúc đang cười toe toét vung tay lên vừa bập bẹ non nớt gọi hắn.
Chưa bao giờ Lục Huy vui như lúc này, cảm giác này cũng không biết diễn tả ra sao, cho dù khi biết mình sống lại cũng không vui như vậy, hắn chỉ cảm giác như có gì đó vỡ oà trong lòng hắn.
Khẽ lau nơi khoé mắt, Lục Huy cười ha hả bồng cao Tiểu Thanh Trúc lên.
Hơn nửa năm qua đi, nó càng thêm bụ bẫm trắng trẻo, nhìn thấy mà yêu.
Không phải con ruột thì sao, Tiểu Thanh Trúc chính là con của Lục Huy hắn, bất kể ai dám đụng vào con hắn chính là đối nghịch với hắn.
" Nào, gọi phụ thân ta nghe coi!"
" Ba! ba! ba.
"
Ừm hay hay hay, nghe sướng tai a!
Lục Huy bồng ngay sang nhà Lâm thúc định khoe khoang nhưng không ai có nhà, hắn lại chạy sang nhà Trương huynh.
Vị Trương huynh này trên Trương Tam, lấy vợ cùng thôn, có một đứa con trai tuổi một đứa nữa hơn tuổi.
Có lẽ cũng cùng cảm xúc, Trương Tam cũng rất vui cho Lục Huy.
Dạo quanh một vòng hai cha con Lục Huy mới trở về nhà.
Hắn bỏ tất cả công việc chỉ dồn vào dạy Tiểu Thanh Trúc tập nói, dạy tập đi.
Mặc dù có lo ngại về hình phạt khi không hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống nhưng nhìn những bước đi chập chững, những tiếng gọi ba ba của con gái, Lục Huy lại vứt lo ngại đó quá một bên.
Phạt thì phạt!
Đời hắn chưa từng được yêu thương, hắn muốn chứng kiến toàn bộ quá trình trưởng thành của con cái để sau này không để lại tiếc nuối.
Thế nhưng, chưa đến tuổi Tiểu Thanh Trúc tuy hơi ngắc ngứ nhưng đã có thể nói chuyện được, đi đứng bình thường doạ Lục Huy kinh động như gặp thiên nhân.
Có lẽ do thể chất của Từ chân giả đặc biệt hoặc đó sữa của hệ thống?
Lục Huy cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao chỉ cần con gái khỏe mạnh là được!
[ Ting !
Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn:
Trưởng thành cùng con!
Nhìn từng bước phát triển của con cái chính là điều cần thiết của bậc làm cha mẹ.
Kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ hoàn hảo !
Phần thưởng nhiệm vụ:
Tăng cấp Dược đạo Tông sư.
]
Dứt lời một luồng kí ức xa lạ tràn vào trong đầu Lục Huy, hắn bỗng nhiên cảm thấy luyện đan đã không còn xa lạ, chỉ cần phất tay là có thể luyện.
Luyện đan sư của Thiên Việt đại lục chia thành Luyện đan học đồ, Luyện đan sư Sơ cấp, Trung cấp, Cao cấp, Đại sư, Tông sư.
Thế nhưng hệ thống phân chia Tông sư mới chỉ là mãn cấp phổ thông, bên trên còn có nhưng hắn chưa đủ quyền xem.
" Phụ thân, phụ thân! " Tiếng Tiểu Thanh Trúc vang lên.
" Bảo bối gọi phụ thân có gì không?"
" Phụ thân! uống nước! " Tiểu Thanh Trúc vừa cầm bát nước vừa chạy từ trong nhà ra.
Hai bím tóc buộc cao lắc lư qua lại, bộ váy hồng càng tôn thêm vẻ đáng yêu.
Lục Huy chạy lại cầm lấy bát nước uống sạch rồi bồng Tiểu Thanh Trúc lên:
" Tiểu Thanh Trúc nhà ai mà xinh thế này?"
" Trúc nhi nhà phụ thân!" Tiếng trẻ con non nớt giòn tan vang lên.
Lục Huy nghe mà trong lòng giòn xốp.
" Thế Trúc Nhi yêu phụ thân không?"
" Yêu.
"
" Yêu lớn bao nhiêu?"
" Lớn bằng phụ thân!"
Lục Huy nghe thế thì khẽ khựng lại.
Đúng vậy a, cần gì phải đo cụ thể, chỉ cần bằng người mình quan tâm là được rồi không phải sao?
" Phụ thân yêu con bằng cả phụ thân và tiểu Thanh Trúc cộng lại.
"
" Thế thì lớn đến bao nhiêu nhỉ?"
" Trúc nhi không biết!"
" Ha ha ha.
"
!.
.
Lục Huy cũng không biết sinh nhật của Tiểu Thanh Trúc là ngày nào nhưng khi xem xét tấm ngọc bội của Thanh Trúc thì hắn thấy một góc ẩn nấp có khắc một con số, có lẽ đây là ngày sinh của con bé và tấm ngọc bội này là tượng trưng thân phận của nó.
Lục Huy cũng chưa từng nghĩ đến khi người nhà Tiểu Trúc đến tìm thì mình sẽ ra sao? Thôi, đến lúc đấy lại nghĩ sau.
Thời gian cứ thế chậm chạp trôi qua.
Chớp mắt đã là lại gần một năm nữa, thời gian hạn nhiệm vụ của hệ thống chỉ còn hơn nửa năm.
Khi đang nghiên cứu không biết nghĩ thế nào Lục Huy lại lôi Tiểu Thanh Trúc ra nghiên cứu cùng nhưng mà kết quả!.
.