Chương 4: Không có nàng cho phép, hắn ra không được! (bản dịch)
......
Cơn mê man này kéo dài quá lâu. Lâm Phong thậm chí không biết mình là sống hay chết. Hắn cảm giác như ít nhất hai ngày nay không có một giọt nước nào vào bụng, môi khô nứt như đất hoang, chỉ khẽ động đậy một chút cũng thấy đau rát. Hắn không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Theo bản năng, hắn dụi mắt. Tay phải dễ dàng đưa lên mặt, hắn chợt nhận ra những sợi xích sắt đã được tháo ra từ lúc nào.
Lâm Phong mừng rỡ vô cùng, vội vàng ngồi dậy, cố chống đỡ thân thể suy nhược vì đói khát xuống giường.
Hắn nhìn quanh phòng ngủ. Nữ nhân điên kia đã biến mất. Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm, gắng gượng lục tung khắp phòng để tìm thiết bị liên lạc.
Nhưng căn phòng ngủ này quá lớn, tất cả tủ đều được khóa kỹ. Hắn vất vả tìm kiếm gần mười lăm phút cũng chẳng thấy một chiếc điện thoại.
Chỉ có trên đầu giường, là một bộ đồ ngủ sạch sẽ được gấp gọn. Nữ nhân kia xem ra chuẩn bị khá chu đáo.
Lâm Phong nhìn bộ quần áo rách nát trên người mình, thay bộ đồ ngủ mới. Hắn phải nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi đây.
Trải qua vô số trận chiến thương trường, hắn biết, gia tộc càng hiển hách, càng có nhiều chuyện rắc rối, huống chi nữ nhân kia còn là người của gia tộc thần bí đó... Hắn mệt mỏi lắm rồi.
Mười tám năm qua hắn sống như một con rối trong tay kẻ khác. Hắn phải trở thành đứa con ngoan ngoãn, nịnh nọt, lấy lòng người khác, cuối cùng bị đá ra khỏi nhà một cách phũ phàng. Người con gái duy nhất bằng lòng ở bên hắn cũng chỉ vì ham muốn địa vị của hắn. Hắn mệt mỏi, không muốn bon chen nữa.
Hắn chỉ muốn dành những ngày còn lại để sống là chính mình, làm những điều mình muốn, chứ không muốn làm con rối của bất kỳ ai nữa.
Hít một hơi thật sâu, Lâm Phong kéo mở cánh cửa phòng ngủ nặng nề.
Phòng khách sang trọng, lộng lẫy hiện ra trước mắt hắn. Cũng giống như phòng ngủ, nó được thiết kế theo phong cách cung đình xa hoa, mọi thứ đều được làm bằng vàng, ngay cả chân nến trên bàn cũng là vàng nguyên chất, tràn ngập sự xa xỉ, lãng phí…Lâm Phong không còn hứng thú với những thứ phù phiếm này nữa. Sau khi biết nàng là đại tiểu thư Sở gia, hắn cảm thấy cách bài trí xa hoa này đúng là phong cách của gia tộc ấy.
Hắn men theo cầu thang đi xuống, băng qua dãy hành lang uốn lượn, cho đến khi xuống tầng dưới, rốt cuộc cũng gặp được một người khác ngoài nữ nhân điên loạn kia!
“Tiên sinh, ngài tỉnh rồi ạ?” nữ nhân trung niên bưng một khay trà, bên trên bày biện mấy bộ ấm chén tinh xảo, trên người mặc đồng phục người hầu, mỉm cười nhìn hắn. Xem ra nàng chính là quản gia của biệt thự này.
Lâm Phong khát khô cổ, không kịp đáp lời, trực tiếp tiến lên bưng chén trà trên khay, uống cạn một hơi!
Nước trà chảy xuống cổ họng, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được mình vẫn còn sống!
"Tiên sinh, ngài uống từ từ thôi, còn đây ạ." Vương Mụ thấy vậy, vội vàng rót thêm trà cho Lâm Phong.
"Uống gì nữa!"
Lâm Phong mím môi, đặt chén trà xuống, vội vàng nói: “Xin lỗi, cho ta hỏi... Ta có thể mượn điện thoại của ngươi được không?”
Ánh mắt Vương Mụ chợt lóe lên, nàng lờ đi câu hỏi của Lâm Phong, tự mình đi về phía phòng ăn, vừa đi vừa nói: "Bữa tối đã chuẩn bị xong, mời tiên sinh dùng bữa."
Dùng bữa sao?
Lâm Phong bước hai bước tới trước, nhìn thấy đủ loại sơn hào hải vị bày biện đẹp mắt trên chiếc bàn ăn dài bằng bạc ở giữa phòng ăn, những món ăn mà hắn chưa từng thấy bao giờ.
Nhìn thôi đã thấy hấp dẫn, hương thơm lan tỏa, khiến Lâm Phong bị đói hai ngày hoa cả mắt, bụng sôi ùng ục!
Quá đói, hắn bất giác đi tới bên bàn ăn, liếm môi, nuốt nước bọt.
Thơm quá! Mùi thơm phảng phất cánh mũi hắn, mỗi một tia hương thơm đều đang thách thức lý trí của hắn!
Thấy Lâm Phong đứng yên trước bàn ăn, Vương Mụ đặt khay trà xuống, mỉm cười nói: "Tiểu thư đã căn dặn, tối nay nàng có việc sẽ về muộn, mời tiên sinh cứ tự nhiên dùng bữa."
"Tiểu thư gì chứ, còn phải đợi nàng sao?!" Lý trí của Lâm Phong dần trở lại. Nhưng cứ thế bỏ đi cũng không phải là cách.
Vừa rồi, hắn đã quan sát qua cửa sổ sát đất. Bên ngoài là một khu vườn rộng lớn mênh mông, nhìn mãi chẳng thấy lối ra.
Không có xe chắc chắn không thoát ra được. Hắn đang đói lả, đi ra ngoài tìm chỗ ăn e rằng sẽ chết đói giữa đường.
Trước tiên ăn chút gì đó lót dạ đã. Nghĩ vậy, Lâm Phong lập tức ngồi xuống bàn ăn, không màng hình tượng, ăn ngấu nghiến!
Hắn đói đến mức không còn chút sức lực nào. Nếu không phải bộ đồ ngủ sạch sẽ, đắt tiền trên người còn thể hiện thân phận, hẳn giống như một gã lang thang mười ngày chưa được ăn.
Vương Mụ vừa dọn dẹp xương thừa, vừa mỉm cười nhìn Lâm Phong, dường như rất hài lòng.
Lâm Phong trực tiếp "càn quét" sạch sẽ thức ăn trên bàn, mười mấy món, món nào cũng ăn qua. Nhờ thường xuyên rèn luyện thân thể, sau khi ăn xong, hắn đã khôi phục lại sức lực.
Lau miệng, cuối cùng hắn cũng cảm thấy thoải mái!
“Tiên sinh ăn khỏe như vậy, thân thể chắc chắn rất cường tráng.” Vương Mụ vừa thu dọn bát đũa, vừa cảm khái.
Lâm Phong ợ một tiếng, xoa bụng, rốt cuộc cũng nhớ đến chuyện chính: “Xin hỏi, ngươi cho ta mượn điện thoại được không? Ta muốn gọi một cuộc.”
Vẻ mặt Vương Mụ khẽ thay đổi, nhưng lại như không nghe thấy, hỏi ngược lại: "Tiên sinh cần gì cứ nói với ta, ta sẽ giúp ngài."
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Phong biến đổi, hắn cảm thấy Vương Mụ hình như không muốn để hắn liên lạc với thế giới bên ngoài.
Hắn chỉ có thể giải thích: “Thực ra ta căn bản không quen biết tiểu thư nhà ngươi, là nàng ấy mang ta về đây tối hôm qua. Cho ta mượn điện thoại một lát thôi, ta chỉ gọi một cuộc."
Vương Mụ mỉm cười, lắc đầu: "Tiên sinh, tiểu thư đã căn dặn, sau này ngài sẽ sống ở đây, có chuyện gì cứ nói với ta là được.”
“…”
Xem ra nàng nhất định sẽ không cho hắn mượn điện thoại rồi.
Lâm Phong thấy nói nhiều vô ích. Dù sao nàng cũng chỉ là quản gia, hắn chỉ là người ngoài, làm sao nàng có thể giúp hắn chứ?
Lâm Phong đứng dậy, bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Thôi được, vậy ta tự đi.”
Vương Mụ không hề sốt ruột, gọi hắn lại, nhắc nhở: “Tiên sinh, ngài đang ở trong sơn trang riêng của Sở gia, xung quanh không có dân cư.”
Sơn trang tư nhân…
Lâm Phong chợt nhớ tới một sơn trang bí mật mà hắn từng nghe nói, hình như gọi là Hồ Nguyệt sơn trang. Hắn đã đi rất nhiều nơi, nhưng Hồ Nguyệt sơn trang chưa từng mở cửa cho người ngoài bước chân vào, thậm chí vị trí thực sự của nó cũng chẳng ai biết...
Ở nơi hoang vu hẻo lánh như vậy, nếu không có xe, chắc chắn không thể thoát ra được! Huống chi, hắn còn không biết đường đi!
Điện thoại cũng không cho dùng, cho dù có đi đến cửa sơn trang, chắc chắn sẽ có người canh giữ...
Lâm Phong nhớ đến khẩu súng trong tay Sở Lăng Sương...
Chết tiệt, chỉ e không có nàng cho phép, hắn ra không được!