Chương 5: Ác ma kia trở về (dịch)
Vương mụ không chút hoang mang: “Tiên sinh, nơi này ăn ngon uống sướng đều có, ngươi cần gì cứ nói với ta, ta sẽ vì ngài chuẩn bị.”
Ngay sau đó lời nàng xoay chuyển, cười híp mắt hướng Lâm Phong đi tới: “Tiên sinh, đại tiểu thư là ta tự mình xem lớn lên, nàng chưa bao giờ mang nam nhân trở lại, ngài là người đầu tiên, đây chính là phúc khí mà bao nhiêu người đều hâm mộ không đến a!"
Vương mụ nhìn Lâm Phong từ trên xuống dưới, càng xem càng hài lòng.
Ánh mắt tiểu thư nhà nàng xem ra không tệ, nam nhân mà, có thể ăn là phúc.
Cả bàn lớn thức ăn bị hắn ăn sạch bảy tám phần không nói, lúc này đứng dậy xem xét, tinh khí thần mười phần, dáng dấp lại trắng trẻo, thân hình tráng kiện, thật tốt!
Đứng chung một chỗ với tiểu thư nhà nàng, thật xứng đôi!
Vương mụ không giấu nổi sự hài lòng, cười toe toét khóe miệng.
Lâm Phong chỗ nào biết được nàng đang suy nghĩ gì, lúc này tức muốn chết!
“Hâm mộ?!"
Lâm Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đúng vậy a!” Vương mụ cười tủm tỉm nói: “Tiên sinh, tiểu thư tối nay có thể trở về khá trễ, ngài lên lầu trước đi.”
Nói xong, nàng liền đi thu dọn bàn ăn.
Từ đầu đến cuối, Lâm Phong cũng không thấy người thứ hai trong phòng này!
Liếc mắt nhìn trời bên ngoài tối đen, Lâm Phong biết, bây giờ hắn chỉ có thể lên lầu trước. Không có Sở Lăng Sương cho phép, hắn khó mà rời khỏi.
Hắn siết chặt nắm đấm, lên lầu.
Lúc đi lên, hắn đã đại khái quan sát qua cấu trúc biệt thự này. Cầu thang chỉ dẫn lên lầu hai, mà góc cầu thang có một thang máy, không có thẻ là không thể sử dụng.Thật không hổ là Hồ Duyệt Sơn Trang, biệt thự này chắc chắn còn có nhiều tầng nữa.
Hiện tại, hắn đang ở tầng hai, cấu trúc không khác gì tầng một, điểm khác biệt duy nhất chính là tầng hai chỉ có một phòng ngủ, cũng chính là nơi hắn tỉnh lại.
Chỉ là ăn một bữa cơm, mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo.
Hắn mở tủ quần áo nhìn qua, thấy một bộ đồ ngủ dự phòng.
Dù sao đã đến đây, tắm rửa một cái hẳn là không quá đáng chứ?
Lâm Phong liền mượn phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, thay bộ đồ ngủ bằng nhung xám trắng dự phòng.
Vừa ra khỏi phòng tắm, hắn liền nghe tiếng còi xe từ dưới lầu vọng lên.
Nhìn xuống qua khung cửa sổ sát đất ở phòng khách tầng hai, hắn thấy một mỹ nữ mặc áo sơ mi trắng váy đen bó sát bước xuống xe, chạy nhanh về phía cửa sau. Sau đó, một đôi chân thon dài trắng muốt bước ra từ trong xe, mang đôi giày cao gót đế đỏ.
Là Sở Lăng Sương.
Nàng quả thực rất đẹp.
Lâm Phong không khỏi cảm thán, nữ bí thư kia đã được coi là mỹ nữ rồi, nhưng khi Sở Lăng Sương xuất hiện, liền khiến nàng ta lu mờ, dường như chỉ là NPC mà thôi.
Giá như nàng không bá đạo như vậy thì tốt rồi.
Lâm Phong thấy Sở Lăng Sương nói gì đó với nữ nhân kia, đối phương gật đầu rồi lên xe lái đi. Sở Lăng Sương bước chậm về phía trước, nhanh chóng biến mất ở cửa lớn tầng một.
Nàng sắp lên đây.
Lâm Phong nghe thấy tiếng giày cao gót của nàng nện xuống sàn từ cầu thang, âm thanh càng ngày càng rõ ràng, nghĩa là nàng cũng càng ngày càng gần.
Hắn cảm thấy mình cần phải nói rõ với nàng, đều là người cả, tin rằng chỉ cần bản thân đủ chân thành, Sở Lăng Sương sẽ không làm khó hắn.
Rất nhanh, cửa lớn phòng khách tầng hai bị kéo ra, Sở Lăng Sương xuất hiện.
Lại là một bộ trang phục hắn chưa từng thấy nàng mặc.
Chiếc váy trắng khoét eo, tà váy xẻ cao, mái tóc đen dày được búi cao, kết hợp cùng đôi bông tai kim cương đắt tiền, son môi đỏ rực, phong cách ngự tỷ lạnh lùng mà quyến rũ tràn đầy.
Khí thế của nàng thật mạnh mẽ, chỉ cần nàng đứng im một chỗ thôi, không khí xung quanh dường như cũng ngưng đọng.
Liếc nhìn Lâm Phong đang ngồi trên sofa, Sở Lăng Sương đánh giá hắn từ trên xuống dưới, dường như khá hài lòng, nàng khẽ hít hà, đột nhiên nheo mắt lại.
“Tắm rồi?” Nàng hỏi.
Tắm hay không liên quan gì đến nàng?!
Lâm Phong muốn phản bác lại, nhưng hiện tại, hắn xác thực cần phải thương lượng với nàng mới có thể rời khỏi đây.
Hắn hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, nói: “Người muốn như thế nào mới chịu thả ta đi?"
Sở Lăng Sương tiện tay ném túi lên tủ đứng ở cửa, liếc nhìn hắn với vẻ khinh bỉ: “Hôm qua, ngươi không nhớ sao?"
Sở Lăng Sương đùa cợt đi về phía hắn, dừng lại ngay trước mặt hắn, đột nhiên cúi người xuống.
Mùi hương hoa hồng ập vào mặt, khuôn mặt tuyệt mỹ phóng đại ngay trước mắt khiến Lâm Phong nín thở!
Làn da của nàng trắng mịn như ngọc, đôi mắt phượng lại lóe lên hàn quang, đặc biệt là đôi môi đỏ như lửa, men theo cổ xuống dưới, thậm chí có thể nhìn thấy...
Nhịp tim Lâm Phong đột nhiên lỡ một nhịp.
Chỉ nghe thấy thanh âm lạnh lùng, bá đạo của nàng vang lên: "Ngươi mơ tưởng!”
Bị nàng chấn động, Lâm Phong bỗng nhiên bừng tỉnh!
Hắn là một nam nhân!
Lâm Phong cuống lên, đưa tay muốn ngăn cản nàng. Nhưng khi đưa tay lên, hắn phát hiện, không biết từ lúc nào, nàng… đã trói hắn lại!
Hắn vậy mà trúng mỹ nhân kế?!
Hắn lúc này mới phát hiện ra, hai sợi xích kim loại được giấu trong khe sofa…
“Chết tiệt! Nữ nhân điên!”
Ánh mắt Sở Lăng Sương trầm xuống: “Là ta chiêu đãi không chu toàn sao, khiến ngươi muốn rời đi như vậy?”
“Chẳng liên quan gì tới những điều đó, ta đã nói ta không có hứng thú với ngươi, chuyện giữa chúng ta, ta tuyệt đối sẽ không nói lung tung!"
Nhưng làm sao hắn biết được, hắn càng nói như vậy, Sở Lăng Sương càng hứng thú với hắn.
Nàng rút một thứ gì đó từ trong ngăn kéo bàn trà, cười lạnh: “Không sao cả.”
"..."
Lâm Phong thấy nàng mân mê vật kia trong tay, ánh mắt lạnh lẽo. Hắn đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Hắn buông xuôi, nằm xuống ghế sô pha. “Người rốt cuộc muốn như thế nào?” Hắn hỏi.
Thấy hắn đột nhiên ngoan ngoãn, khóe môi Sở Lăng Sương khẽ nhếch lên, nàng nhìn xuống hắn với ánh mắt khinh miệt.
“Rất đơn giản.”
Giọng nói bá đạo của nàng vang lên: “Ta muốn ngươi từ hôm nay trở đi, ở lại đây, làm chim hoàng yến của ta.”
***Dịch giả: Duy Đặng***