Luang Chitpuban và thêm bốn năm thuộc hạ đi men theo canh chừng đằng sau nhóm bịt mặt từ xa xa. Cho đến khi sắp đến tận chùa Puthaisawan thì đối phương mới tháo khăn che đầu màu sậm ra thắt ở quanh bụng. Cả ba quay sang nhìn mặt nhau cùng sắc mặt chật vật, mồ hôi chảy mướt lã chã đến mức phải dùng khăn lau rồi mới gật đầu với nhau. Cả ba nhìn trái nhìn phải đầy thận trọng trước khi bước đến tháo sợi dây thuyền vốn được cột neo lại, trong khi hối hả chèo thuyền vào bên trong kinh thành. Thấy như thế thì Luang Chitpuban liền bước đến ven bờ sông, vẫy tay cho người của mình vốn chèo thuyền đi theo từ xa cho lướt theo xuồng của nhóm đó từ xa xa, và cho một chiếc nữa đến đón mình rồi đi theo thuyền của người cùng phe từ xa xa.
Đường thuyền trong kinh thành tương đối chật chội, nguyên nhân do đang là buổi chiều tối nên người bên trong tường thành thường ra ngoài tìm mua hàng hóa, khiến cho không quan sát được rằng có hai chiếc thuyền đang theo sát một chiếc thuyền. Chiếc thuyền mục tiêu đậu không xa bến thuyền chợ trước ngục bao nhiêu, ba người bước lên bến, tầm mắt toát ánh cảnh giác. Hai người vội đi xuyên qua đám đông cách xa ra, chỉ còn lại một người duy nhất ngồi đề phòng nhìn trái nhìn phải.
“Hắn quả thật cẩn thận, mặt mũi cũng không quen, gần như nghiêng về phía Khơ-me hơn là Thái. Hay là được đặc biệt gọi đến cho việc này?” Jorge nói với đám đàn em thân thiết.
“Đi thôi ngài Luang Chitpuban, hai tên đó đi nhanh quá mức.” Jorge gật đầu trước khi lách người về phía rừng thưa cùng với cả nhóm và để cho đám đàn em còn lại đi theo đường chợ bình thường. Khi đến tập hợp cùng đàn em đi theo hai kẻ xấu thì thấy đàn em của mình đang nấp canh chừng một căn nhà gỗ đẹp.
“Hai ngươi chắc chắn rằng hai kẻ xấu đấy vào trong đây sao?”
“Chắc chắn ngài Luang.”
“Thế thì canh tiếp, đợi cho đến tối rồi hãy bịt mặt ẩn mình vào bên trong.” Cả bốn đàn em nhận lời, trước khi cùng nhau im lặng chờ đợi thời gian trôi qua. Không bao lâu thì thêm cả người canh chừng đường lối ở chỗ thuyền cũng đi vào trong căn nhà đó. Thời gian tối mịt, trời cũng tối sầm, cả năm quyết định ẩn mình lại gần ngôi nhà thì nghe mùi thuốc và mùi máu, nên liền chắc chắn rằng cả hai kẻ xấu hẳn là bị thương không nhẹ. Rồi mới nghe tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ nhưng toát ra mùi tức giận hận thù vang lên loáng thoáng từ góc nhà phía tây.
“Thật tức quá, hắn lại có thể đánh úp sau lưng.”
“Nếu đức vua phát hiện thì ngài định làm thế nào? Và nếu chuyện truyền đến chỗ Phó vương thì sẽ không nổi giận sao? Ta nghĩ rằng hãy ngừng lại thôi, đừng làm điều mạo hiểm nữa.” Pra Ong Chao Dam nghe lời nói của Pra Ong Chao Kaew vốn là vợ thì gương mặt sa sầm.
Như đã từng giải thích, Pra Ong Chao là tước vị cho hoàng tử và công chúa mà do phi tần có xuất thân người thường sinh ra. Người thường ở đây không phải chỉ là dân thường, mà bao gồm tất cả những ai không được tính là hoàng tộc, chẳng hạn con gái gia đình quan viên quý tộc thì vẫn xem là người thường nhé.
Trong trường hợp này chính là Pra Ong Chao Dam, do ông là con của vua Phetracha, ông nội của vua Thai Sa trong truyện.
Nhưng đối với Pra Ong Chao Kaew vợ ông thì thân phận không xác định, do theo định nghĩa thì Pra Ong Chao còn là tước vị của:
. Con trai hoặc con gái của Pra Ong Chao thượng, có mẹ là Pra Ong Chao. Nói một cách dễ hiểu, nếu bố mẹ đều là Pra Ong Chao thì con sinh ra cũng là Pra Ong Chao nhưng là Pra Ong Chao hạ.
Pra Ong Chao Dam thuộc nhóm Pra Ong Chao thượng, nhưng theo tìm hiểu thì có đến sáu bảy định nghĩa cho Pra Ong Chao thượng nên mình xin không đi sâu vào chi tiết nha.
. Con trai hoặc con gái của Somdet Chao Fah. Somdet Chao Fah cũng là con của vua nhưng mình vẫn chưa xác định hết các trường hợp của từ này nên tạm thời sẽ không có giải thích gì thêm.
“Ta làm là để cho Phó vương được tại vị. Nếu nổi giận thì hẳn phải suy ngẫm kỹ lưỡng rằng nên làm như thế nào với người giúp cho người có thể nắm được ngôi vị. Ta không sợ đâu. Vị vua Petch này yếu đuối, duy trì cuộc sống nhảm nhí, chơi đùa vui thú từ sáng đến tối, nào có phù hợp để nắm ngôi vị. Hơn nữa vị vua trước cũng nói giao ngôi vị cho Phó vương, chỉ là ngại điều tiếng nên mới trao ngôi vị cho kẻ yếu đuối. Và con gái ta thay vì được trở nên to lớn thì lại chỉ là vương phi của Phó vương, không phải hoàng hậu hay quý phi. Nên ta mới thấy cực kỳ không nên, con của ta nên có nhiều phúc phận hồng phúc hơn vậy. Lính Khơ-me đến làm việc cho chúng ta lần này cũng báo rằng Vua Keo Fa sẽ nhanh chóng thực hiện việc tranh giành đất nước sắp tới đây. Nếu muốn tốt thì nên thay đổi người kế vị cho xong, nếu không như thế thì Nặc Đôn vốn là em trai có thể sẽ đến dựa dẫm hào quang của đức vua Petch, do tôn trọng nhau như bằng hữu.” Pra Ong Chao Kaew nghe lời nói giải thích chi tiết chi li của chồng rồi thì gương mặt trở nên u ám vì biết ró rằng khó có thể khuyên can.
Vua của Campuchia.
“Ngày mai ta sẽ đến chùa Dusit và sẽ thực hiện phật pháp ở đó những bảy ngày cùng Thái hoàng thái hậu Krom Pra Thepamat. Người ở lại đây hãy suy ngẫm cho tốt, nếu muốn dự tính điều gì thì hãy nghĩ đến chuyện xưa cũ do đều là người thân anh em với nhau cả.”
Nhân vật có thật. Bà là vợ của Vua Phetracha từ trước khi ông lên ngôi vua. Bà cũng góp phần trong việc nuôi dưỡng Luang Sorasak mà sau này trở thành Vua Cọp. Bà được phong làm Thái hoàng thái hậu vào khoảng năm trong thời Vua Thai Sa.
“Nếu không làm từ khi mới tiếp nhận ngôi vị thì sẽ làm vào lúc nào. Nhanh chóng làm luôn từ lúc này, ta không thấy hại mà chỉ thấy lợi nếu như làm thành công.” Còn chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy tiếng quát vang lên từ phía dưới điện. Khi nhìn xuống thì thấy một nhóm người phóng vọt về phía rừng thưa bụi cỏ ở đằng sau cung của mình, cùng với quân lính dưới trướng vội đuổi theo.
“Đi theo giải quyết cho hết, đừng để cho bất cứ kẻ nào sống sót.” Gương mặt đó chỉ sững sờ trong chốc lát rồi quát vang nhắc lại lệnh cho nhóm lính xung quanh. Thân thể bắt đầu run bắn khi dự liệu rằng nếu người nghe lén ban nãy thân cận với đức vua thì hẳn sẽ đem sự việc nghe được tâu lên. Nếu là như thế thì tính mạng của bản thân có lẽ không thể giữ được, nên liền đi xuống ra lệnh cho giải người quay về báo kết quả quăng ra ngoài cung rồi hành quyết nhằm phá hủy mọi bằng chứng. Pra Ong Chao Kaew liền hạ người ngồi xuống trên phảng, nước mắt ngấn lên trong mắt cùng sự sợ hãi.
“Nên làm gì đây, làm gì đây ạ?”
“Ngươi… đi chùa Dusit ngay hôm nay đi. Nếu không thể đi theo lấy mạng của người nghe lén, xem ra… xem ra…” Pra Ong Chao Dam không dám nghe cả nói tiếp, cả hai vị chạm ánh mắt nhau cùng sự hoảng sợ, rồi tách nhau ra đi giao việc để đón nhận hậu quả từ sự việc đã xảy ra.
Jorge cố gắng đấu kiếm nhưng đối phương có số lượng đông hơn nên lỡ bị đâm hai nhát. Khi thấy cả nhóm hẳn không thể nào đối phó nổi thì liền hét cho bốn đàn em tách nhau ra, còn bản thân thì trốn vào bụi cây dọc theo kênh thành. Nhóm người truy đuổi sắp theo đến nên liền quyết định nhảy xuống kênh lặn đi mất. Phía bám theo vừa lặn xuống nước vừa soi nhìn ven bờ cho đến khi thời gian trôi qua khá lâu, nên liền quay sang nhìn mặt nhau. Mặt nước phẳng lặng, lại còn là đêm tối trăng nên nhìn không được thuận tiện. Cuối cùng không dám châm lửa để soi và không dám đến gần khu vực đại hoàng cung nên cùng nhau ngừng tay, mà chỉ có thể hy vọng người lặn chìm biến mất sẽ chìm mãi mãi. Khi đến tập hợp cùng đám người đi theo bốn người còn lại thì phát hiện toàn bộ đã làm việc thành công. Đám người chạy trốn đều đã chết hết nên liền vội tiến thẳng về tâu lại với chủ nhân.
“Lặn mất không thấy xác sao? Có thể chết hoặc có thể sống cũng không biết được. Ngày mai xem ra ta phải thử mạo hiểm thăm dò tin tức rồi. Nếu hắn chết thật theo như tụi bay nói thì coi như may mắn.” Ánh mắt tràn đầy sự sợ sệt liền đanh lên, việc đi điều tra tin tức lần này cũng không thể dùng người khác, do khu vực cuối hồ là địa điểm hoan hỉ của đức vua, có chiếu chỉ đặt là cấm địa không cho người nào xâm phạm. Nếu dùng tước vị của bản thân thì hẳn đủ khiến cho thị vệ trong cung e ngại. Nguyên cả đêm hôm đó Pra Ong Jao Dam không thể nào chợp mắt.
Khu vực cấm địa lúc này lại sáng rực do có đến năm người vẫn đang ngồi trong đình cuối hồ. Mỗi người đều canh chừng thời gian và chờ nghe kết quả một cách mong chờ từ lúc chiều muộn cho đến khi quá chiều tối rồi lấn sang cả đêm. Nhưng thời gian trôi qua đã lâu mà vẫn chưa có dấu hiệu của người đang chờ.
“Xem ra đã xảy ra chuyện không hay rồi.” Chất giọng đanh cất lên trong khi bật dậy cùng sự bức bối âm ỉ trong lòng. Nhưng chưa kịp dự tính điều gì thì cái bóng đã lay động xuất hiện cho thấy.
“Anh Jorge đến rồi thưa đức vua.” Meun Maharit nói khi nhìn thấy tóc màu nhạt xuất hiện qua mặt nước hắt ánh đèn dầu. Mọi người cùng nhau mỉm cười nhưng khi nhìn thấy thân hình đó qua mặt nước thì lại không có sức lực ngay cả để bò lết vào. Long thể cân đối lao phóng về phía thân thể run bắn của Jorge Phaulkon trong khi đỡ lấy thân thể đó mà không màng đến địa vị. Đi theo là ba cận thần thân ái khác vốn đã cùng nhau lên kế hoạch. Meun Maharit đem đèn dầu đến soi vết thương thì thấy vết thương rất to. Ánh mắt ngay lập tức có ánh âu lo.
“Ngươi bị thương sao? Còn người khác đâu?”
“Tâu đức vua, là Pra Ong Chao Dam. Pra Ong Chao Dam định làm phản hùa vào cùng quân lính Khơ Me của Vua Keo Fa, đều muốn làm phản cả…” Chưa kịp nói chưa thì người nói đã bất động cùng với toàn bộ sức lực cuối cùng tựa như chiếc đèn dầu cạn dầu.
“Tìm thái y, tìm thái y đến…” Giọng phát vang cả khu vực cuối hồ, các kẻ hầu người hạ đều chạy loạn. Không khí lúc này lạnh lẽo như thể đang trong mùa lạnh, Meun Maharit vươn tay ra chạm vào mũi trong khi áp tai vào ngực người bạn tiền bối quen biết từ thuở bé thì đôi mắt anh trở nên buồn khổ.
“Đã qua đời rồi thưa đức vua.” Ánh ứa nước trong mắt Meun Maharit nhìn chăm chú chúa công của mình khiến cho ống chân hãy còn chống xuống mặt cỏ của người liền sụp xuống, đôi mắt đỏ ửng có nước mắt chảy ra mà không hay biết.
“Tên Dam, kể từ nay đừng coi nhau là chú cháu nữa. Mày quả thật là huyênh hoang. Định giết tao rồi còn giết cả người của tao, mày phải chết theo thì mới thích đáng cho tội lỗi của mày.” Giọng phẫn nộ thốt ra cùng nước mắt. Toàn bộ người đồng hành tham gia trong sự việc lần này đều rơi nước mắt và dâng trào cảm xúc tức hận. Sau khi đức vua dằn sự đau lòng được phần nào thì vội ra lệnh cho Meun Maharit cùng giọng trầm thấp.
“Ta nhất định không để Ai Jod chết vô ích.”
Nhóm các cận thần chính tâu chúc mừng đức vua, cúi mặt giấu nước mắt. Meun Maharit dằn hết sự thổn thức đầy trong ngực, sự mất mát lần này quả thật quá nhiều, và nếu mẹ của anh biết tin thì không biết rằng sẽ đau buồn đến thế nào, do Jorge Phaulkon cũng giống như một người con trai nữa của mẹ.
Chúa tể cuộc đời ra lệnh nhanh nhẹn, dù cho ánh mắt ẩn giấu sự buồn đau nhưng nỗi hận lại có nhiều hơn. Người truyền lệnh giấu chuyện Jorge Phaulkon tắt thở không để cho lộ ra trước thời điểm thích hợp, chỉ cho giải tán đi chuẩn bị đám tang cho cận thần đã ra đi một cách lặng lẽ.
Ngày hôm sau liền ra lệnh cho tuyển thêm thị vệ hoàng cung, sẵn sàng canh chờ thời điểm mà ai đó đến tìm chỗ chết. Khi các cận thần thân cận có mặt đầy đủ thì liền nói ra sự suy đoán bằng giọng khàn khàn.
“Hôm nay tên Dam hẳn rất nóng ruột, ta cho người của ta đi nấp canh ở nhà hắn thì thấy rằng hắn cho người đi xem ở ven kênh thành. Ta nghĩ rằng không bao lâu nữa hắn sẽ đến nơi này thăm dò đường lối xem ta đã biết hay chưa. Thật tiếc hắn là người của em trai ta và có nhiều quý tộc đứng về phía hắn, nên không thể thực hiện điều gì được. Bằng chứng cũng đều chết hết và chỉ có xác của Ai Jod thì khó mà khẳng định được điều hắn đã làm. Hắn nhạy bén nên đã lôi đám Khơ-me đi giết chết ở nơi nào rồi cũng không biết. Nếu ta biết rằng việc nắm giữ ngôi vị khiến cho người đồng hành của ta là Ai Jod phải chết, thì ta sẽ không chấp nhận tiếp nhận ngôi vị này.” Đôi mắt đỏ ửng vẫn có ánh hận và buồn bã khi phải mất đi người đồng hành đàn em gắn bó từ thuở thiếu thời của mình.
“Nên hay không nên đều tuỳ thuộc ý của người. Thần có ý kiến rằng Phó vương hẳn cũng không biết chuyện này.” Praya Rachonagun vốn từng thân thiết với cả chúa công và Phó vương từ thuở thiếu thời cất lời do e ngại rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Ta cũng hy vọng như thế.” Ban đầu đức vua cũng không muốn ngôi vị này do thấy phải mệt mỏi với việc cảnh giác đề phòng. Nhưng khi có được rồi thì phải làm thật tốt, việc làm chúa tể cuộc đời của tất thảy thì phải biết cần bằng quý tộc quan lại, phải có sự chọn lựa thâu tóm quyền lực, nào có thể để cho quyền lực của một phía nào đó vượt lên trên. Vì đó nghĩa là sự mạo hiểm của việc ngồi trên ngôi vị này. Nếu phải loại bỏ người là hoàng thân lẫn quý tộc thì phải suy ngẫm cho thận trọng đến cái được cái mất. Hơn nữa nếu nhìn xuống thì có thể tiếp nhận ngôi vị này đây là nhờ có em trai ủng hộ, nên lòng rất lưỡng lự để quả quyết tin rằng sự việc dự mưu giết vua lần này thì Phó vương có phần tham gia. Còn chưa kịp dự tính điều gì tiếp thì bên ngoài đã có tiếng ồn ào vang lên, cả chúa công và các cận thần đang bao quanh đều có ánh mắt hả dạ và đồng lòng nhìn về phía nguồn gốc âm thanh.
“Thưa, không thể vào được.”
“Cớ gì không vào được? Tao cần vào diện kiến đức vua, tao là hoàng thân, là quý tộc cấp cao, mày là ai mà cả gan cản tao?”
“Tên Dam, rốt cuộc ai là người cả gan?” Giọng nói đầy uy nghi quất vang cùng với long thể di chuyển ra phía trước đình lớn. Thân thể già hơn hạ người xuống cùng với quỳ tâu.
“Thần chỉ muốn vào diện kiến, thần có việc cần tâu.”
“Tao không nghe, quân lính bắt Ai Dam nhốt vào ngục. Hắn cả gan ập vào khu vực nội cung vốn là cấm địa mà không có sự cho phép của tao.”
“Đức vua, không thể ra lệnh phạt như vậy được, thần không có làm điều gì sai.”
“Đưa hắn đi. Đã bao nhiêu lần mày lấn lướt lệnh của tao rồi? Định đến đây cùng nguyên nhân gì, suy nghĩ thách thức tao mỗi một ngày, thấy tao trẻ hơn thiếu bè phái rồi nghĩ muốn làm gì thì làm thế sao? Mày hiểu tao quá ít rồi.” Pra Ong Chao Dam nghe thấy rồi thì lòng thảng thốt nặng nề, nhưng có lẽ vẫn xem bản thân là chú, lại còn là người của Phó vương và tương đối chắc chắn rằng vị chúa công này đây nhất định không có bằng chứng của việc dự mưu giết vua.
“Nếu Phó vương biết thì sẽ dự tính thế nào?”
“Đừng nghĩ rằng tao không biết điều mày làm, tao cũng muốn biết em trai tao suy nghĩ thế nào. Ai Rit, Ai In, Ai Ming, Ai Thongkam, đến điện Phó vương với tao ngay.” Khi nghe thấy lời này thì mặt của Pra Ong Chao Dam liền trắng nhợt, buông thân thể không còn sức lực để cho thị vệ hoàng cung lôi đi một cách tử tế.