Ánh vàng sáng lóe trong cái tối lờ mờ đến mức không ai có thể nhìn chăm chú được, cùng một lúc bầu trời cũng trở nên sáng rỡ với thân hình đôi nam nữ nằm bất động dựa gục vào nhau. Tấm vải bọc kinh Kritsana Kali rơi xuống mặt đất nhưng quyển sổ duối lại biến mất không dấu vết, chưa ai kịp động đậy đi nhìn thân hình bất động của cả hai thì Khun Pipatratchasin đã nhúc nhích.
“Mae Pudtan.” Tiếng gọi thoát ra khỏi miệng của người vụt đứng dậy giống như người rơi xuống từ trên cao. Anh nhìn chăm chú về phía cha mẹ và em gái cùng sự hoang mang rồi mới nhìn thân hình của Pudtan vốn vẫn đang bất động, trong khi vội ôm lấy thân hình đó sát vào ngực.
“Mae Pudtan, tỉnh dậy đi, Mae Pudtan hãy chọn quay về sống ở đây, ở cùng anh nhé Mae Pudtan.”
“Cái gì thế Por Rit?”
“Mẹ à, Mae Pudtan nhất định phải lựa chọn quay về nơi này hoặc quay về nơi mà nàng rời đi.”
“Khoan! Khoan đã, từ từ nói từ từ kể, tại sao Mae Pudtan phải chọn, đã xảy ra chuyện gì sao? Mẹ thấy có ánh sáng vàng rồi cả hai ngất đi, tại sao lúc này con tỉnh lại mà Mae Pudtan không tỉnh lại?” Khun Pipatratchasin nhìn hầu tớ đang nhìn đến cùng sự tò mò thì quyết định đem thân thể Pudtan quay về nhà mình.
Sau khi sắp xếp cho thân hình bất động của Pudtan nằm lên phảng giường trong gian phòng ngủ của mình rồi thì Khun Pipatratchasin liền mở miệng kể phần nào câu chuyện.
“Con và nàng thoát hồn đến một nơi và có nhà tu hành quấn vải trắng cho nàng chọn sẽ quay về thời đại của nàng hay sẽ sống ở đây. Nhà tu hành quấn vải trắng nói rằng ngài là người tạo ra bùa Kritsana Kali vào một ngàn năm trước, và Mae Pudtan có nghiệp chướng liên quan đến bùa nên mới có thể vượt thời gian đến được nơi này.” Anh chỉ chọn kể vài phần và che giấu toàn bộ điều nhìn thấy do biết được rằng khó để cho ai có thể hiểu được chuyện tiền kiếp rối ren đó.
“Mae Pudtan vẫn còn thở bình thường, hẳn phải để cho nàng tự tỉnh dậy giống như ta lần đó đấy Khun Pi, ta nghĩ… không chừng nhà tu hành quấn vải trắng mà con chúng ta gặp có thể là sư phụ tu hành quấn vải trắng của chúng ta cũng nên.” Ketsurang bàn bạc cùng chồng.
“Cũng có khả năng… thế nếu nàng ta chọn về sống trong thời đại của mình thì thân thể này sẽ thế nào?” Chỉ có sự im lặng làm câu trả lời, Khun Pipatratchasin nắm bọc thật chặt bàn tay nhỏ nham nhám do làm công việc nặng nhọc.
“Dù nàng không nhất thiết phải có con, nhưng con không thể không có nàng được, mẹ à.” Praya Wisutsakorn, Ketsurang, tiểu thư Prang, bao gồm cả nàng Pin, nàng Yaem và nàng Eung đều thở dài hết mực. Đôi mắt của Khun Pipatratchasin nhìn thẳng về khuôn mặt của người con gái mình yêu cùng ánh mắt ủ rũ.
Trước đây anh còn lấy làm lạ bản thân rằng chỉ lần đầu tiên nhìn mặt thì đã cảm nhận được sợi dây quan hệ nào đó, trái tim anh trói buộc cùng với mọi hành động của người con gái này kể từ lúc đó. Cho đến lúc này thì đã biết rằng mọi thứ đều có nguyên nhân và nguyên nhân của anh chính là tình yêu mà anh từng từ bỏ. Chỉ vì anh buông tay nàng trong ngày đó nên anh phải đánh mất nàng trong mỗi một kiếp, chỉ hy vọng rằng kiếp này sẽ không như trước, dù cho trao đổi bằng bất cứ điều gì đi chăng nữa, anh cũng sẵn sàng đổi để nàng quay trở về. Giọt nước mắt rơi chạm vào bàn tay mảnh của Pudtan khiến cho bàn tay đó dường như nhúc nhích nhưng rồi không cử động như mọi khi…
Pudtan, người đang cúi mặt chọn con đường tốt nhất cho bản thân, thở ra thật dài trước khi ngẩng lên nói lời trong lòng.
“Ta sợ rằng bác sẽ đau lòng khi ta biến mất.”
“Chuyện đó không cần băn khoăn đâu. Con vốn không phải người ở đó, nếu con chọn sống ở thời Ayutthaya, ta sẽ khiến cho mọi người trong thời hiện đại quên đi rằng có con từng trưởng thành, mà chỉ nhận biết là cô bé Pudtan đã chết cùng với bố mẹ từ lúc tám tuổi.”
“Thật sao ạ? Thật tuyệt, chỉ vậy thì bác sẽ không phải buồn rồi. Nói thật thì ta cũng không chắc liệu bác có buồn khi ta biến mất hay không. Có thể nhẹ lòng cũng nên, khi không có cục thừa trong đời.” Pudtan thở dài thượt rồi chọn câu trả lời cuối cùng cho bản thân.
“Ta chọn quay về thời Ayutthaya ạ.” Tiếng cười nhẹ từ người có tuổi tràn đầy sự yêu chiều.
“Quay về thời Ayutthaya nào phải sẽ thoải mái, kẻ thù tiền kiếp của con vẫn đang chờ đi theo giẫm đạp lên con mọi lúc.”
“Không sao đâu ạ, ta khiến họ đau đớn thống khổ đến thế, dù cho nghiệp chướng thế nào thì ta cũng sẵn sàng nhận, để bồi thường cho bọn họ.”
“Tốt, xứng đáng là con của cha, hãy nhớ rằng mọi thứ chỉ là ảo mộng, đừng quá níu kéo. Khi nào còn hành động bằng lý trí thì con sẽ biết rằng mọi thứ chỉ là giả dụ, nào có thực chất gì. Cha chỉ có thể giúp cho con thế này thôi, từ bây giờ khi hố nghiệp chướng cũ giãn đi, thì sẽ tùy thuộc rằng con sẽ chọn làm như thế nào, chọn tiến về con đường tươi sáng hay con đường tối tăm. Không có người nào có thể định đoạt được cuộc đời con ngoài sự lựa chọn hành động của chính bản thân con, khi chưa thoát khỏi mọi sự ghét bỏ yêu thương thì phải nhận lại kết quả khi đến thời điểm. Hãy nhớ nhé con của cha.” Giọng cuối câu trở nên khẽ khàng giữa ánh vàng sáng rực chắn cho mọi thứ một cách mờ nhạt đi cùng với cảm xúc của Pudtan.
Bà Wipawee vụt đứng dậy khỏi sô pha mềm rồi nhìn xung quanh cùng sự hoang mang. Pudtan trong thân hình trong suốt xuất hiện từ chỗ trống, cô hoang mang trong chốc lát nhưng hình ảnh trước mặt thật là quen mắt, nên cô biết rằng mình đã đi vượt thời gian về thời hiện tại. Cô nhìn tay và da thịt bản thân vốn trong suốt cùng sự hoang mang, cuối cùng liền bước đi nhìn chăm chú bác của cô theo kiểu kiểm tra xem xét. Bác của cô trông héo hon hơn là từng nhớ được một cách thấy rõ.
“Lỡ ngủ mất hay sao? Lạ thật, giống như mơ cái gì kỳ lạ.” Bà bước đi rót nước uống trước khi chiếu ánh mắt nhìn về phía tủ trưng bày của nhà, có đặt ảnh của gia đình rồi phải chau mày.
“Tại sao lại cảm thấy như có cái gì biến mất?” Ánh mắt hoài nghi nhìn về phía ảnh của gia đình em gái rồi không nhịn được mà bước đến vuốt nhẹ tấm ảnh đó. Cảm giác buồn sâu thẳm một cách không tìm được nguồn gốc xảy đến từ phần sâu thẳm trong tim. Nếu nghĩ rằng là nỗi buồn đối với gia đình em gái thì hẳn không phải vì em gái và gia đình đã chết cả mười năm rồi.
“Nếu không chết đi trước thì giờ này con bé Pudtan hẳn là đã tuổi rồi, thật tiếc quá.” Bà nói xong thì chỉ có thể lắc đầu cùng với mỉm cười với bản thân. Pudtan đứng sững sờ trong chốc lác rồi từ từ sáng tỏ trong lòng khi thân thể cô có ánh sáng vàng toát ra từng chút một.
“Chắc phải đi tìm cái gì thú vị làm thôi, sống một mình lâu quá thì thường hay hoang tưởng.” Bà Wipawee bước về phòng thay đồ để rửa mặt mày chuẩn bị ra ngoài tìm đồ ăn theo kiểu người phụ nữ độc thân sống một mình đã lâu. Để lại hình ảnh gia đình em gái ở trên bàn tiếp khách, phản ánh ánh sáng nhạt rọi xuống qua màn cửa.
Thân hình trong suốt của Pudtan biến mất cùng với nụ cười… Điều gì mà không biết là có tồn tại thì sẽ không có cảm xúc lo lắng hay mất mát, thế này là tốt rồi.
Đôi mắt nhắm chặt dần dần cử động từng chút một đến khi mở ra, điều mà Pudtan nhìn thấy là trần nhà mái ngói trong ánh lờ mờ và mùi thơm tựa như vải phơi nắng vừa được hấp ủ. Khi nhìn sang bên cạnh thì nhìn thấy có người đàn ông đang nằm gục mặt vào bàn tay cô. Chỉ nhìn thấy gáy thôi thì cô đã mỉm cười dịu dàng, giọng ngọt ngào rã rời gọi nhè nhẹ.
“Khun Pi.” Khi cô nhìn qua mùng mỏng ra ngoài thì nhìn thấy trời đã tối, hèn gì bên trong lại châm đèn. Cô nàng nhìn xung quanh lần nữa thì thấy rằng nơi này không phải chòi nhỏ của cô.
“Khun Pi ưa sầu, ta quay về rồi đây.” Giọng gọi cực khẽ lẫn với sự cử động của tay khiến cho Khun Pipatrachasin tỉnh dậy từ việc lỡ ngủ đi mất do mệt mỏi mơ màng.
“Mae Pudtan, Mae Pudtan tỉnh lại rồi sao?” Giọng nói có sự vui mừng đến mức gần như run rẩy vang lên cùng với kéo ôm lấy thân hình vừa đẩy người ngồi dậy.
“Khun Pi, nơi này là phòng Khun Pi sao? Sao ta lại đến ở đây được?”
“Đừng đi đâu nữa, ở đây cùng ta.” Cái ôm đó chặt chẽ đến mức gần như nuốt lấy thân hình cô chôn vào trong ngực anh.
“Ôm chặt quá rồi ạ, ta không thở được, ta đâu có đi đâu đâu.”
“Ta sợ rằng nàng sẽ chọn quay về thời đại đó, dù cho thân thể nàng ở đây nhưng kinh Kritsana Kali đã biến mất rồi.” Khun Pipatrachasin giãn vòng ôm ra nhưng vẫn không chịu buông tay.
“Ế… Khun Pi làm sao mà biết được rằng ta phải chọn?”
“Khi nàng trôi đến vùng đất giữa tiên giới và trần gian thì ta cũng trôi theo, nên biết được mọi thứ mà nàng biết.”
“Nghĩa là… Khun Pi đã biết rằng chúng ta…”
“Phải, ta biết rồi, nhưng trước khi nàng chọn, cha của nàng lại đẩy ta rơi xuống, khiến cho lòng ta hỗn loạn, âu lo rằng nàng sẽ chọn rời khỏi ta.”
“Ta đi đâu được chứ, đến khi chúng ta gặp nhau thì mất cả ngàn năm đấy.” Pudtan đỡ lấy gương mặt của Khun Pipatrachasin trong khi nhìn chăm chú sâu vào trong đôi mắt đó, ánh mắt chưa từng thay đổi dù cho trôi qua lâu cả ngàn năm.
“Cấm được bỏ ta nữa.” Cô cất giọng nhè nhẹ trong khi áp chạm môi mềm mỏng của mình lên bờ môi cong dày đó cùng sự vui mừng nghẹn ngào trong lòng… anh là của cô.
“Không bao giờ…” Giọng trầm ấm lẩm bẩm đáp lại, bàn tay to níu lấy eo mỏng về phía người mình, áp lên thật chặt như thể cần tạo sự chắc chắn cho bản thân. Sự mềm mại trong lòng khiến cho thoắt rung động, càng khiến cho cảm nhận đậm sâu cả từ cảm giác nhẹ nhõm lẫn sự gắn bó bền chặt. Tay mảnh của Pudtan đẩy người đang xâm chiếm đến mức có thể vượt quá.
“Đủ rồi ạ.” Chủ nhân ánh mắt ngọt ngào lấp lánh giữa ánh đèn không phản đối ép buộc, chỉ thơm má mịn quấn quýt cùng sự sảng khoái.
“Chị Eung ở đâu rồi? Người khác sao có thể để cho Khun Pi đến ngủ trông chừng ta chứ?”
“Nàng Eung ngủ bên ngoài, để rồi ta sẽ cho gọi đến chăm sóc nàng. Bình minh rồi, nàng có đói không?”
“Ôi chao… nếu không nhắc thì chắc đã quên rằng rất đói.” Tiếng cười nhè nhẹ khiến cho bên ngoài bắt đầu có tiếng cử động. Chỉ một lát thì Khun Pipatratchasin đã ra ngoài sắp xếp ra lệnh cho hầu tớ vốn đã thức dậy chuẩn bị làm việc trong nhà đi làm đồ ăn cho Pudtan, lại còn lệnh cho nàng Eung chăm sóc cho tốt, sau đó thì mới chắc chắn để đi thay đồ vào chầu trong đại hoàng cung cùng cha.
Pudtan tra hỏi nàng Eung đến khi biết được tình hình trong lúc cô bất tỉnh trong thời đại này, may mắn là Khun Ying Jampa và hầu tớ thân thiết đã đi thực hiện giới luật ở chùa nên không trở thành chuyện ầm ĩ để mà bị soi mói. Cô quyết định tạm biệt Ketsurang quay về nhà chòi của bản thân để chuẩn bị tinh thần, sự việc cô gặp phải quả thật là thần kỳ lạ lùng đến mức cô gần như vẫn chưa thể nào tiêu hóa được cảm giác mới có được.
Nàng Eung liếc nhìn Pudtan vốn đang đắp mặt bằng bột đất sét trắng trộn với mật ong và nghệ, rồi không thể nhịn được mà hỏi.
“Vừa dính vừa ngọt, kiến bọ có đến bu chúng ta không ạ?” Bản thân người hỏi cũng bị bắt lấy trét cùng.
“Chỉ một tí thôi mà, thôi nói chuyện kẻo mặt bị nhăn đấy chị.” Cô nàng im lặng với với hồi tưởng lại sự việc gặp gỡ người cha ở tiền kiếp, điều chưa từng có lý lại trở nên có lý. Việc cô thích ăn không thấy đủ hẳn là xảy ra từ việc đói khát khi rơi xuống địa ngục. Việc cô có bức tường trong lòng về chuyện yêu đương hẳn là vì thất vọng lặp lại trong nhiều kiếp về chuyện tình yêu. Và người mà căm ghét cô ngay từ lúc thấy mặt lần đầu tiên hẳn là kẻ thù tiền kiếp mà cô cần bồi thường.
“Mae Glin hẳn là một trong số đó.” Pudtan lẩm bẩm nhẹ nhẹ.
“Cô chủ Glin làm gì sao ạ?”
“Ơ, ta suy nghĩ quá to à? Ta đang suy nghĩ đôi khi Mae Glin ghét ta có thể là vì cô ta là kẻ thù tiền kiếp của ta đấy, trong kiếp trước có khi từng làm hại cô ta đấy chị Eung, chị Eung không có ghét ta đúng không?”
“Cô chủ nói cái gì như thế chứ, ta làm sao mà ghét ̣ược, cô chủ rất tốt với ta, rất khó để kiếm được chủ nhân nào lại tốt với hầu tớ thế này, dù có hơi khác biệt người khác một chút và hay thích nói một mình nhiều lần.”
“Chị Eung không biết gì, nhà triết học ở chỗ của ta đã nghiên cứu ra rằng người hay nói một mình là người vững vàng về mặt cảm xúc đấy, vì dù cho không có chơi với ai thì cũng có thể nói chuyện với bản thân, thì sẽ không bị cô đơn đâu.”
“Nghe ra thì cũng hợp lý đấy ạ.”
“Chị Eung không ghét ta, nghĩa là chị Eung không phải kẻ thù tiền kiếp của ta. Ta đang suy nghĩ rằng tất cả mọi thứ mà ta làm thì đều có lý do, chỉ là lòng dạ con người ta mù quáng không biết thông thấu hết được, nên suy nghĩ rằng điều mà bản thân gặp là không công bằng. Tất cả mọi thứ đều phải có nhân thì mới có quả. Ta xinh đẹp thế này cũng hẳn là vì làm công quả không ít đấy.”
Nàng Eung chớp chớp mắt, nàng gãi mặt vốn hơi khá ngứa rồi dần dần dịch người đem gương mặt vàng vàng dính dính đi rửa… Đôi khi cô chủ của nàng cũng tự luyến quái lạ đến mức chính nàng cũng không chấp nhận được.
Chiều hôm đó Khun Pipatratchasin cũng đến thăm chòi nhỏ của Pudtan cùng chậu cây trong tay, khi Pudtan thấy thì liền chào hỏi như từng quen thuộc.
“Là cây phù dung này.”
“Phải, ta đi xin nhà Praya Gosathibordee chia cho mang về cho nàng vì thấy trùng tên với nàng.”
“Thật sao? Không phải đi thăm bồ đấy chứ?”
“Bồ?”
“Vâng, bồ, hơn bạn nhưng không phải người yêu.”
“Em gái, nhiều hơn bạn nhưng không phải người yêu, người ta gọi là em gái.”
“Tin cũng được…”
“Hoa phù dung này thật lạ, cả ngày có thể đổi màu ba lần, lạ kỳ giống như nàng vậy.”
“Khun Pi không biết gì, đây là câu đố phật pháp đấy ạ. Việc đổi màu của hoa phù dung cũng giống như việc nói mọi thứ trên đời này đều có sự thay đổi, và cũng là cách nói cuộc đời là thế này đây, có sinh ra, tồn tại, rồi mất đi.”
“Nói năng dây dưa cùng nàng nhiều rồi. Đủ rồi, ta quyết tâm đến hỏi ngày giờ sinh của nàng để cho cha xem giờ lành cho đấy.”
“Làm thật là nhanh mà, muốn đi theo nghe cùng đấy nhưng rau của ta vẫn cần chăm sóc, xong đợt này thì phải để cho đất nghỉ nhiều tháng luôn.” Pudtan vội lấy bút chì và giấy ra viết ngày giờ sinh rồi đưa cho.
“Đừng quên lấy kết quả đến kể cho ta nghe nhé, Khun Pi đẹp trai của ta.” Người nhận lấy tờ giấy có viết ngày giờ sinh chỉ có thể mỉm cười nhẹ như thể ngượng ngùng không ít, rồi mới lết chân rời đi. Trước khi xuống thuyền thì không thể nhịn mà quay lại nhìn người bạn đời tương lai cùng cảm giác tràn trề cả con tim.