1. Truyện
  2. Định Mệnh
  3. Chương 48
Định Mệnh

Chương 46: Loạn tâm (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khun Pipatratchasin cởi lấy khăn buộc eo đến choàng cho Pudtan trước khi ra sức chèo cùng nai Jerm. Khi đến chòi nhỏ của Pudtan thì chờ bên ngoài để nàng thay đồ vốn bị ướt sũng. Khi Pudtan ra ngoài thì nhìn thấy chỉ có mỗi Khun Pipatratchasin thì nghĩ rằng nai Jerm hẳn đã chờ trước ở thuyền rồi. Cô do dự một lúc rồi mới quyết định nói.

“Khun Pi… ta có chuyện muốn nói, ta đến từ địa ngục.”

“Chuyện đó ta đủ để biết được, vào lần chạm vào kinh Kritsana Kali rồi thoát hồn thì ta nghe và nhìn thấy được gần như toàn bộ, nàng từng tạo nghiệp và ngay cả kiếp trước thì nàng cũng từng gây ra chuyện xấu xa, xấu xa nhiều đến thế thì làm sao mà không rơi vào địa ngục được.”

“Khun Pi… không cần nhấn mạnh sự xấu xa quá cũng được. Khi biết rằng ta không phải người tốt kể từ kiếp trước cho đến kiếp này thì ta cũng không phải người tốt cho lắm, vậy Khun Pi có còn khẳng định sẽ thành hôn cùng ta hay không?” Chàng trai quý tộc dùng bàn tay to của mình giữ lấy hai bên bắp tay kéo thân hình Pudtan lại phía mình trong khi nhìn chăm chú vào trong đôi mắt đó.

“Tất cả mọi người đều có tốt và xấu trong người. Ngay cả bản thân nàng cũng có rất nhiều điều chê trách, cả điên khùng nóng tính, yêu thích cái đẹp, chiêu trò ưa dỗi, chuyện ăn uống xem ra nặng nề hơn bất cứ điều gì, việc nhà không thích làm mà lại thích làm công việc tốn sức, và về sau ta có thể gặp nhiều điều không tốt nữa như thể sao trên trời, nhưng cái tốt của nàng và điều tốt đẹp mà ta nhìn thấy trong người nàng lại chiếu ánh rực rỡ như mặt trời buổi trưa. Khi mà mặt trời sáng đến như thế, ta làm sao nhìn thấy được những ngôi sao đấy được. Không phải chỉ cái tốt trói lấy trái tim con người ta đâu, mà là bản chất và mọi thứ nàng có kia, cả đôi mắt thế này…” Bờ môi cong dày tỉ lệ áp lên mí mắt màu nhạt của Pudtan một cách khẽ khàng nâng niu.

“Hành vi thế này…” Liên tiếp đến gò má màu phớt như hoa hồng chạm ánh nắng hoàng hôn.

“Lời nói thế này…” Sự ấm áp mềm mại gặm nhắm môi mềm như cái chạm của hoa.

“Trái tim thế…” Còn chưa kịp nói xong thì Pudtan đã cúi mặt rúc vào bờ ngực dày để ngăn ngừa hành động táo bạo khiến cho trái tim chếch choáng.

“Cứ hạ thấp xuống dần dần đấy.” Cô nàng lẩm bẩm than, tiếng cười vang lên cùng với môi chạm áp vào má mịn lần nữa, trong khi siết ôm thân thể mỏng manh thật chặt.

“Ở cùng anh, mà đừng đi đâu cả đời này và cả kiếp sau cho đến khi thế giới này sụp đổ.”

“Nếu đầu thai thì kiếp sau chúng ta sẽ nhận ra nhau sao ạ? Hẳn sẽ quên mất nhau.”

“Kiếp sau dù cho không nhớ được nhau nhưng linh hồn trải qua nhiều kiếp hẳn là còn nhớ nhau.” Đôi mắt vững vàng tràn đầy nội lực gan dạ.

“Hãy nhìn xem đời này cách xa nhau mỗi người một kiếp mà nàng còn bị kéo về gặp ta. Ta tự tin rằng có mấy đời mấy kiếp nữa thì thần Brahma cũng sẽ định đoạt cho chúng ta được gặp nhau, được thành đôi trong mỗi kiếp về sau. Thế còn nàng? Có còn muốn gặp ta trong mỗi một kiếp hay không?” Câu hỏi đó không có câu trả lời, nhưng Pudtan lại giơ ngón tay trỏ và ngón tay cái lên làm tư thế mini heart, trái tim nho nhỏ đến cho. Gò má của người làm mini heart có ánh phớt cùng sự ngượng ngùng, nhưng người nhận lại tỏ vẻ mặt nghi hoặc trước khi lấy tiền trong túi đỏ ở eo đưa cho cùng với hỏi han.

“Định mang tiền đi làm điều gì sao? Một baht có đủ hay không?”

“Hừ… tiền cái gì chứ? Trời ạ! Khun Pi.” Dù cho Pudtan hết sức ngán ngẩm đến mức bật cười, cô muốn ngọt ngào một chút thì lại bị hiểu lầm đến thế này, nhưng để không cho phí tấm lòng, tay mảnh liền bắt lấy cục tiền bỏ vào túi giắt eo thật nhanh nhẹn.

“Thôi vậy, thế này cũng tốt.” Bàn tay quất dính lấy cổ của Khun Pipatratchasin kéo lại về phía mình, khuôn mặt duyên dáng vươn ra cho đến đầu cằm có vệt râu xanh rồi mới chạm một cái hôn thật chặt, vừa là câu trả lời vừa là phần thưởng, mong rằng lần này sẽ không dịch nghĩa sai cho mất hứng nữa. Và cũng đúng như thế, người bị xâm phạm mỉm cười tinh nghịch ngượng ngùng bước xuống thuyền chờ cô ở bến thuyền.

Khi đến giờ lành thích hợp và đã qua nghi lễ chỉ bảo ba ngày, lễ thành hôn của Pudtan và Khun Pipatratchasin cũng không khác gì buổi lễ của tiểu thư Kaew và Pra Srisurinthareuchai bao nhiêu. Buổi lễ được Ketsurang vốn là người chủ trì chính tổ chức, anh em đều từ các tỉnh lên đường về dự lễ đầy đủ. Cả Khun Narongratchasongkram, cả Okpra Ramnarong, bao gồm cả bạn thân thiết của Ketsurang như nữ quan Thong Kip Ma và Khun Ying Janwad cũng đến cùng với con cháu. Ngay cả Pra Gosathibordee còn đến tham dự cùng, chỉ thiếu mỗi Khun Ying Pong mà ngài bảo rằng không được khỏe lắm và tiểu thư Praejin vốn được đưa vào cung học hỏi làm người trong hậu cung.

“Khun Ying Pong không đến, chắc là mắc cỡ thì hơn, nên Mae Praejin cũng không đến cùng.” Pudtan vốn bị bắt ăn mặc cùng với các trang sức nặng đến mức không muốn dịch người nói ám chỉ cùng nàng Eung. Tiểu thư Prang nhịn cười do cũng có mặt ở sự việc hôm đó nên nghe thấy mọi lời nói và nhìn thấy mọi sắc mặt của bà. Còn tiểu thư Kaew vốn biết từ miệng em gái lúc về sau thì vẫn mỉm cười nhẹ, cất tiếng bằng giọng cũng khá nhẹ.

“Cũng đáng thông cảm, nhưng là con gái của Praya phủ kho thì hẳn sẽ được gả đi trong không bao lâu thôi.”

“Nếu Mae Prang vào cung thăm các chị trong cung thì ta sẽ gửi đồ ngọt mà nàng thích cho.” Dù cho ngày đó tiểu thư Praejin biết rằng đã vụt mất người mà mình nhắm đến thì về sau vẫn thầm đến tìm cô, đem nguyên liệu làm đồ ngọt đến liên tiếp làm party đồ ngọt với nhau.

“Và Mae Prang đừng quên bảo nàng ăn ít ít cho đỡ thèm thôi nhé, rồi tập thể dục theo như chị đã chỉ.” Tính tình của tiểu thư Praejin khi thật sự qua lại với nhau thì cũng đáng yêu không thua gì tiểu thư Prang, nên Pudtan không muốn làm hại thân hình nàng theo đường vòng nữa.

“Khoan hãy lo cho tiểu thư Praejin đi ạ, hãy lo cho chú rể của chị trước thì hơn. Anh Rit giờ này có ngất hay chưa cũng không biết, đêm qua không chịu ngủ, cứ ngồi cười đi cười như thế đến mức ta vào ngủ rồi mà anh trai trông vẫn rộn ràng.” Tiểu thư Prang kể cùng sắc mặt khôi hài, để cho các cô nàng cười khúc khích với nhau.

Người được nhắc đến đang ngồi trong nhà vốn là nhà tân hôn của mình rồi cười vui không ngớt, lại còn trông chờ thời gian một cách bồn chồn và háo hức phần nào. Anh trai đứng nhìn cũng thấy buồn cười người em trai song sinh của mình đến mức phải lên tiếng trêu ghẹo.

“Hài lòng về nàng lắm hay sao mà lại cười không chịu ngậm miệng từ sáng cho đến lúc này?”

“Vâng.” Đôi mắt sắc nheo hạ xuống suy ngẫm một lúc rồi nói tiếp với người anh trai vốn chưa từng có bí mật với nhau.

“Ta cảm thấy rằng cho đến khi có được ngày hôm nay thì thật là lâu đến mức gần như rạn lòng có thể u sầu bất kỳ lúc nào.” Khun Piparatchasin có ánh thấm đẫm trong đôi mắt đầy nét cười, kể từ ngày hôm nay anh tuyệt đối sẽ không bao giờ để vụt mất nàng nữa.

Khách khứa dần dần đến, ngay cả Mae Glin và bà Kui cũng đến tham dự theo lời mời của Pudtan, nhất là Mae Glin có sắc mặt ngưỡng mộ vui mừng một cách chân thành khiến cho cô nhẹ lòng rằng ít nhất cũng bồi thường được một phần nợ. Pudtan thầm nhìn người đến tham dự lễ qua khe bình phong chắn gió. Đôi khi cô cũng không hiểu dì Ketsurang vốn đang sắp trở thành mẹ chồng cho lắm. Vì mỗi lần dì gặp chú Thongkam hay Praya Rachanagun, cô cảm thấy dì hơi phần nào ái ngại kỳ lạ. Hôm nay cũng vậy, vừa nãy thôi còn bình thường hân hoan tươi tắn thích thú nhưng ngay khi gặp chú Thongkam thì lại trông đoan trang giữ miệng giữ hành động đến mức bất thường.

Pudtan bị bắt đội nón Lompok được đặt làm mới, khi cô nhìn vào gương thì cảm thấy rằng bản thân có ngoại hình theo kiểu lạ mắt hơn là đẹp mắt, nhưng ánh mắt của người trong thời đại này thật khác biệt với ánh mắt cô.

“Đẹp quá ạ. Đúng không con Pin?”

“Sẽ đến sống chung nhà rồi đấy ạ.” Pudtan chỉ có thể mỉm cười.

“Sợi dây chuyền này cởi ra có được không? Và trông không mấy hợp với những trang sức khác.” Nàng Pin ra tư thế định tháo sợi dây móc mặt hình trái tim trên cổ Pudtan, nhưng lại bị cô níu lại.

“Ta muốn đeo, sợi dây này là đại diện cho cha mẹ ta và cũng là đại diện cho sự gắn kết của ta và Khun Pi Rit. Nếu Khun Pi không tìm nó lại cho ta thì giờ hẳn đã mất rồi.” Pudtan nói khe khẽ, dù cho người trong mặt móc khóa là bố mẹ của cô bé Pudtan trước kia, nhưng khi cô có cơ hội đến sống trong thân thể này thì cũng tương đương như có mối quan hệ với nhau không kiếp này thì kiếp khác, nên cảm xúc dành cho bố mẹ vẫn như cũ không thay đổi.

Cả hai hầu tớ của dì Ketsurang giống như biết rằng cô là Karaket. Ánh mắt đầy sự trung thành khiến cho cô ngấn nước mắt cùng cảm xúc không thể diễn tả được, trong khi đã quyết tâm rằng để cho quá khứ là quá khứ, dù cho là tiền kiếp hay là khoảng thời gian trước đây. Có lẽ vì cả hai đều trải qua nhiều chuyện thần kỳ nên sẵn sàng quả quyết tin rằng cô thật sự là Karaket ngay từ lần đầu thấy mặt vào nhiều năm trước. Nên hôm nay tự hào như thể là bậc trưởng bối thân thích của cô, lại còn thì thầm kể sát sao bên cạnh chăm sóc suốt buổi lễ theo như có thể làm được. Trải qua các nghi lễ khác nhau cho đến lúc vẩy nước thì cô suýt hết cả sức lực, điều khiến cô rộn ràng trở lại chính là toàn bộ đồ ăn được múc đến chút chút cho cô ăn lúc thay vải ướt. Tiếng dàn nhạc Mahori hay màn trình diễn vũ khúc được chọn lựa thật tốt lại càng khiến cho cô cảm thấy muốn thời gian trôi qua mau mau.

“Một lần là đủ mà, không nổi rồi, mệt hự.” Pudtan than khẽ với nàng Eung trong khi chờ, đối phương chỉ có thể mỉm cười an ủi và sắp xếp cất đồ đạc chờ đợi nghi lễ tiếp theo.

Đến khi tốt mịt thì khách khứa dần dần về hết, trong gian phòng vốn là phần nhà được tách ra khỏi nhà lớn chỉ còn mỗi cô và Khun Pipatratchasin vốn đã trở thành vợ chồng theo đúng truyền thống. Pudtan chỉ có thể cúi mặt yên lặng và thầm kỳ vọng gì đó là lần đầu tiên trong đời.

Sự mát lạnh của thời tiết mùa lạnh len thấm khắp phòng. Ánh đèn lờ mờ bên trong không sáng bằng bên ngoài vốn vẫn còn có mùi hoan hỉ vui nhộn. Khun Pipatrachasin ôm siết thân hình của Pudtan sát vào ngực, mũi cao chôn vào trong mái tóc cùng sự nâng niu hết mực.

“Nàng có biết ta đợi ngày hôm nay lâu đến thế nào không?” Pudtan lắc đầu đôi chút trong khi cúi mặt thấp xuống, đôi má sáng phớt đỏ bắt mắt người khác.

“Rất lâu, lâu quá đỗi, lâu như thể nhiều đoạn cuôc đời.” Cuối giọng đó khàn khàn do sự cảm động từ linh hồn vốn vẫn còn nhấn mạnh về sự khao khát. Anh dần dần đẩy thân hình Pudtan ra khỏi người mình rồi mới giúp tháo bớt trang sức cho thân hình trước mặt, ánh mắt sâu đậm trở nên lấp lánh có ánh đào hoa, lại còn mỉm cười trên mặt.

“Nàng từng nói với ta rằng món mặn mà nàng làm quen tay và sẽ làm cho ta ăn, có ý nghĩa là cay, chất và giã giỏi có đúng không?” Pudtan liền ngẩng mặt lên giương mắt với Khun Pipatratchasin.

“Khun Pi định ăn vào lúc động phòng sao ạ? Đợi ngày mai có được không?”

“Không cần đợi đâu, ăn hôm nay lúc này ngay bây giờ luôn thì hơn.” Bàn tay to của chàng trai ôm giữ lấy eo mỏng lại sát người, sự ấm mềm ẩm mượt chiếm hữu bờ môi đầy như thể nuốt hết không chừa cho ai được nếm thử… trong cái tối lờ mờ có ánh đèn hạ thấp soi bóng bông đùa, nhìn thấy hình bóng của cả hai dần quyện vào nhau đến khi trở thành một thân thể.

…Đâm sốt ớt, giã lắc chày

Miệng tham lam, giã xốc cho thỏa nguyện

Tỏi ớt mắm tôm cắt vẽ đầy chuyên tâm

Xoài gửi đến, thái bằm luân phiên

Tôm lúc nhúc mềm mại đầy nước ngọt

Nào cầm, nào chẻ, nào dằm, hoà trộn cho đến hừng đông

Và vị lưỡi liếm thử nào biết buông

Vị ánh rọi lan tỏa và chấn động…

Mùi vị tình yêu cay nóng như thể là điều chờ đợi đã lâu, qua thời gian, qua hết đời này đời khác mà phải chia xa lâu quá đỗi. Sự ấm nóng đến bao bọc lấy cả thân thể và tâm hồn đó như mặt trời tỏa ánh ấm áp soi rọi đến mức gần như cùng nhau tan chảy. Từ điều kỳ diệu khó dự đoán lại lấp đầy cho nhau, đến mức trở nên dung hòa và đẹp đẽ. Cảm nhận sâu sắc của hai linh hồn quyện vào nhau như thể được gặp một nửa vốn đã biến mất. Một người tựa như gặp được điều chờ đợi đã lâu, còn một người tựa như gặp được sự mát mẻ của dòng chảy trái tim mà chưa từng được cảm nhận, là điều từng bỏ lỡ và đợi ngày giao nhau lần nữa, và vĩnh viễn không chịu để cho chia cách.

Truyện CV