Hôm nay Hồng Phường - Thăng Long thành nhất định là một ngày không bình thường.
Vì hôm nay gần như toàn bộ chủ nhân của nơi này đều tụ tập tại một chỗ.
Uyển Lâu.
Toà trà lâu của Tô Chính.
Hồng Hà thương hội các vị thành viên dưới sự triệu gọi của Tô Đại chưởng quỹ tiến tới họp mặt để bàn về một sự kiện sắp diễn ra.
Sự kiện lập bia công đức, quyên góp cho Hoàng Đế.
Đỗ Anh Vũ cũng là lần đầu tiên góp mặt trong buổi họp của đám đại lão, đầu tàu thương nghiệp của Đại Việt này.
Uyển Lâu có một căn phòng gọi là Đình Nghị Sảnh, chuyên dụng để phục vụ cho đám đại lão họp mặt.
Cùng Đỗ Anh Vũ tưởng tượng không giống, Đình Nghị Sảnh không hề giống hắn phỏng đoán vàng son lộng lẫy, hoặc là điêu lương họa trụ, khí thế bàng bạc như vậy.
Cũng không phải các loại bàn tròn như phòng họp thời hiện đại hay dùng.
Chỉ có thể nói là tương đối đơn sơ, bình thường loại phòng trà.
Có chút không phù hợp của đẳng cấp của Tô Chính cũng như các vị khách nhân sẽ được tiếp đón ở đây.
Tô Chính chủ vị là một bộ bàn ghế đặt ở chính giữa, xem như tượng trưng cho thân phận chủ trì hội nghị.
Thời điểm Đỗ Anh Vũ người đến thì Hồng Phường người có tư cách tham gia đình nghị trên cơ bản đều đã trình diện.
Đối với Đỗ tiểu tử đây đa phần là những khuôn mặt xa lạ, phải khó khăn lắm mới tìm thấy được khuôn mặt tương đối quen thuộc một chút.
Ở đằng xa trong góc, Tiểu Hầu Gia Lý Dương Quang vẫn một bộ lười biếng hằng ngày.
Đỗ Anh Vũ thấy vậy liền tiến lên chào hỏi, dù sao hắn có tư cách góp mặt ở nơi này cũng là nhờ Lý Dương Quang kết nạp vào hội.
- Sớm a! - Đỗ Anh Vũ tiến tới vẫy tay, nhe răng cười.
- Sớm! - Lý Dương Quang thấy tiểu tử người đến cũng gật đầu đáp lại.
Đỗ Anh Vũ tìm một chỗ bên cạnh rồi ngồi xuống.
Hoa Nương tiểu nương tử lần này cũng đi theo đứng ở phía sau, nàng một bộ mặt lạnh hướng về Lý Dương Quang hành lễ nói:
- Hoa Nương bái kiến ca ca!
Lý Dương Quang nhìn nàng cũng chỉ mỉm cười, không nói điều gì khác.
Buổi gặp mặt của hai anh em kết thúc có phần tẻ nhạt vô vị.
Đỗ Anh Vũ cũng không thèm chú ý, hắn đang nhìn vị mĩ phụ đứng ở sau lưng Lý Dương Quang.
Khuôn mặt xinh đẹp, thân hình nảy nở.
Thành thục lại có phần cao lãnh.
Đây mới là hình mẫu lý tưởng của kẻ có tâm linh trưởng thành như Đỗ Anh Vũ, sau đó hắn quay lại nhìn thiếp thân tiểu thư ký Hoa Nương ở đằng sau đang diễn vai mặt lạnh.
Ừ xinh đẹp là có, nhưng đây chỉ là nụ hoa mà thôi, so sánh với sớm đã nở rộ Thục Nương thì lộ rõ vẻ ngây ngô không bằng.
Hoa Nương thấy công tử nhìn nàng liền lén lút nháy mắt một cái, quăng mị nhãn!!
Đỗ Anh Vũ cũng chẳng quan tâm, sau một hồi đánh giá liền đưa mắt nhìn về phía Lý Dương Quang, thần tình tha thiết nói:
- Tiểu Hầu Gia, còn có thể đổi hàng được không?
Hoa Nương : ????
“Chê lão nương? Tiểu tử này hẳn là muốn chết rồi?!!”
.....
Đỗ Anh Vũ dựa vào việc quan sát đám người lựa chọn chỗ ngồi liền có thể phỏng đoán, phân chia ra thành nhóm chính.
Một là lấy một vị gọi Hà tổng quản đại diện cho Hà Thị cùng Thành Khánh Hầu phủ người cầm đầu, phe này đông đảo nhất.
Một phe nữa chính là đám người vây quanh một thiếu niên mới tới.
Thiếu niên này nghe nói là Nguyễn thị môn phiệt thiếu chủ, ngày hôm nay là mới nhập kinh.
Sau lưng hắn chính là quái vật khổng lồ Nam Phương Nguyễn thị cùng Thành Chiêu Hầu phủ Nhị hoàng tử.
Còn Đỗ Anh Vũ, sau lưng hắn chính là....Hoa Nương!
Ách!
Đỗ Anh Vũ chính là thuộc về phe thứ , gọi là phe còn lại.
Đúng thế phe này chỉ có một mình hắn.
Dù sao hắn cũng thuộc về Thái Tử Đảng.
Đỗ Anh Vũ cũng tự cho mình chính là một phe riêng.
“Ha ha, các ngươi đã bị ta một người bao vây, nhanh chuyển phe còn kịp!” Đỗ công tử có chút chán nản suy nghĩ.
Những người còn lại đều không tính phe phái, đa phần đều là trung lập.
Tựa như gã lười biếng ngồi bên cạnh Đỗ công tử, từ lúc nãy đến giờ hắn chỉ lẳng lặng dùng trà, hoàn toàn một bộ “ta cùng thể gian này không hợp” biểu hiện.
Đỗ Anh Vũ nhìn hắn thật lòng muốn hỏi:
“Tiểu Hầu Gia, uống nhiều trà như vậy ngươi không mắc tiểu sao?!”
...
Tô Chính thấy mọi người đến đông đủ, đi đầu mở miệng:
- Chư vị, vài ngày trước có thông tin phong phanh nói Bệ Hạ là muốn lập bia Công Đức, kêu gọi thương nhân thiên hạ quyền tiền, các vị ở đây có từng nghe qua?
Vừa thấy Tô Chính cất lời, đám người liền bày ra các loại biểu hiện khác nhau.
Có người gật gù tỏ vẻ đã sớm biết, có người có chút cô lậu quả văn mới nghe lần đầu.
Để tránh nhốn nháo, Tô Chính cũng qua loa giải thích một hồi về chuyện này, sau cùng hắn còn khẳng định chuyện này không phải là đồn đại, chính là thật sự.
Vài ngày nữa chiếu chỉ liền ra, thiên hạ đều sẽ biết.
- Vây các vị ngồi đây nghĩ sao về chuyện này?
Tô Chính nói xong lời liền cất tiếng hỏi , hắn đem ánh mắt quét về bốn phía, hỏi thăm dò xét đám người đang ngồi phía dưới.
Các phe đang ngồi đều không dám tùy ý ngôn ngữ, đều chờ đợi kẻ cầm đầu mỗi bên dẫn đầu phát biểu ngôn luận.
- Đại trưởng quỹ...- Cái thứ nhất mở miệng nói chuyện, chính là Hà thị Tổng quản.
- Hà Tổng quản có ý kiến gì xin cứ nói thẳng.
- Tô Chính hướng về tên đó mời thỉnh giảng.
Hà tổng quản vuốt ve râu ngắn một hồi, rồi đạo mạo nói:
- Bệ Hạ có ý chúng ta tất nhiên cũng có lòng, nhưng chung quy cũng chỉ là mua danh chuộc tiếng, việc này e sẽ thành chê cười...
Tô Chính nghe vậy, im lặng không đưa ra kiến, chỉ là gật đầu.
Một bên phe Thành Khánh Hầu cũng nhao nhao tán đồng, miệng nói bỏ tiền nhưng không có thực lợi ích, chính là làm ăn lỗ vốn, lại còn bị chỉ trỏ nói là mua danh chuộc tiếng, hoàn toàn không có lời.
Dư luận vốn đang nghiêng về một phe thì bỗng dưng có tiếng cười của một thiếu niên thu hút cả đám người chú ý tới.
Người cười không phải Đỗ Anh Vũ.
Mà chính là Nguyễn thị thiếu chủ Nguyễn Dương.
Hà Tổng Quản thấy bị cười chê liền cất giọng nói:
- Nguyễn công tử không biết là đang cười chuyện gì vậy?
Nguyễn Dương trẻ tuổi sáng sủa đứng dậy chắp tay hướng đám người người nói:
- Tại hạ Nguyễn Dương, lần đầu đến kinh thành ra mắt các vị tiền bối.
Nguyễn Dương ta cười không có ý nhắm vào một ai....
Sau đó ánh mắt hắn trở nên sắc bén, quét cả một đám người rồi nói:
- Mà ta nhắm đến toàn bộ các vị ngồi đây đều là kẻ vô tri, biết một mà không biết hai!
Nguyễn gia công tử quăng boom dải thảm không trừ một ai nhanh chóng gây nên quần chúng phẫn nộ.
Đám người nhốn nhao hướng về hắn chỉ trích “kẻ này sao dám nói như vây.”
Đỗ công tử một bên ăn dưa cũng trúng đạn, liếc sang Tiểu Hầu Gia bên cạnh san sẻ tổn thương
- Hắn nói ngươi ngu ngốc kìa, mau tiến lên đỗi hắn!
Lý Dương Quang vẫn một bộ phong vân khinh đạm liếc Đỗ tiểu tử nói:
- Ngươi tiếp tục ăn dưa đi, đừng phiền ta.
Tô Chính thấy đám người có chút mất kiểm soát liền hắng giọng một tiếng, sau đó thì hướng Nguyễn Dương nói:
- Nguyễn công tử là có cao kiến gì xin cứ nói thẳng ra!
Nguyễn Dương đứng đó, hứng chịu tâm bão chỉ trỏ nhưng thần sắc vẫn tự nhiên không đổi, cao ngạo như một con khổng tước, hắn chắp tay nói:
- Sĩ nông công thương, thương vi mạt.
Một đám thương nhân từ ngàn xưa đến này đều mang danh đầu cơ chuộc lợi, có cái gì danh dự chứ? Nay có cơ hội được cải danh, lưu tên ngàn đời lại chỉ biết tính toán thiệt hơn, chỉ biết nhìn vào cái trước mắt, thật không đang cười sao?
Nguyễn Dương dõng dạc tuyên bố làm đám người cũng phải trầm lại để suy nghĩ.
Danh dự của thương nhân nói tốt liền tốt, nói xấu liền xấu.
Xưa nay kẻ trọng tín nghĩa hiếm, thương nhân trọng tín nghĩa lại càng ít.
Thương trường như chiến trường, người tranh ta đấu thủ đoạn đều có đủ.
Âm mưu hại người là không tị hiềm.
Nhưng rõ ràng đâu đó vẫn còn có những thương nhân chân chính muốn trọng danh dự.
Mua danh chuộc tiếng?
Mua được ta liền mua!!
Nguyễn Dương một hồi cảnh tỉnh làm cho trong đám người có một số kẻ ngo ngoe muốn động.
Thấy vậy, thiếu niên liền xuất thêm một chiêu:
- Nay Bệ Hạ cần, chính là cơ hội ngàn năm hiếm gặp.
Có tên trên bia công đức đặt trước hoàng thành là cỡ nào vinh hạnh.
Nếu có thể cải biến cái nhìn của Bệ Hạ về thương nhân, các vị ở đây còn cảm thấy không có lời sao? Trung Nghĩa đều có đủ, cớ sao không làm.
Lần này đã có phần đông người gật đầu tỏ vẻ tán thưởng Nguyễn Dương, thầm khen hậu sinh khả uý.
Đỗ Anh Vũ chỉ hận hai tay không có hai cục bông để hoá thân làm đội trưởng đội cổ vũ, hò hét một hồi:
“Khá lắm đại ca, tiếp tục đi, mau thi triển thần thông để đám người này nôn tiền ra đi!”
Hà Tổng Quản thấy gió xoay chiều, sắc mặt liền trầm xuống, hắn hướng về thiếu niên đang hưởng thụ vô vàn tán dương nói:
- Nguyễn công tử nói có chút cưỡng ép đạo đức, dù sao quyên góp cũng là chuyện tự nguyện, qua lời công tử không quyên góp lại thành bất trung bất nghĩa, có chút quá lời rồi!
Nguyễn Dương cũng hào sảng đáp:
- Ta Nguyễn Dương chỉ nói lời trong lòng, các vị ngồi ở đây đều là bậc tiền bối lão làng, tất sẽ có sự suy tính, ta chỉ muốn nói việc quyên góp lần này, Nam Phương Nguyễn thị nhận !!!
Quả nhiên có người dẫn đạo đi đầu, cả đám người cũng tán thành quyên góp, trong lòng suy tính xem lần này nên bỏ bao nhiêu!
Chuyện quyên tiền lần này xem như phần lớn đều đồng ý.
Tô Chính thấy vậy liền mỉm cười nói:
- Việc lần này không chỉ trong nội bộ Hồng Hà thương hội mà sẽ còn phổ biến ra cho thương nhân cả nước.
Thân là Hồng Hà thương hội Đại trưởng quỹ, Tô mỗ tất nhiên không thể để cho Hồng Hà thương hội bị mất mặt được.
Tô mỗ ở đây khẳng định, trên bia công đức trong vị trí dẫn đầu tất có tên của Tô thị tiền trang.
Đỗ Anh Vũ nghe xong liền hớn hở, trong lòng khen ngợi
“Tô đại lão kế khích tướng này tuyệt!”
Quả nhiên sau khi nghe Tô Chính nói xong, đám người cũng bật chiến ý, mỉm cười kiêu ngạo, có kẻ còn cười khà khà nói lớn:
- Hồng Hà thương hội là Đại Việt thương nghiệp Long Đầu, nếu bị kẻ bên ngoài vượt lên không phải là thật đáng chê cười sao? Trên bia các vị trí dẫn đầu Hồng Hà thương hội không thể toàn bao chính là chuyện cười.
Một đám đại lão kiêu căng tận trời cho đây là chuyện tất nhiên, gật gù nói việc này thiện!
Vấn đề này cứ như vậy liền đình nghị thành công.
Hồng Hà thương hội tuyên bố muốn toàn bao cả server!
Có tiền chính là bá đạo như vậy!
Chủ tọa Tô Chính trước khi kết thúc còn mỉm cười nói ra một câu:
- Các vị! Việc lưu danh quyên góp còn có thể tái giá, dùng tên người khác, Tô mỗ lần này chính là muốn lưu tên của nhạc phụ, vì vậy dù Tô thị tiền trang có táng gia bại sản cũng phải cho nhạc phụ tên lên hàng đầu, các vị ở đây nếu có thể xin nhường một hai.
Đám người nghe xong cũng sửng sốt.
Chắp tay liên tục bảo “Dễ nói, dễ nói!” nhưng trong tâm tư mỗi người đều có suy tính khác.
Muốn nhường? Chuyện cười!
Nhạc phụ của ngươi cần danh dự.
Những người đứng sau lưng chúng ta thì không cần rồi?
Tự mình triển lộ thần thông đi thôi.
Kẻ nào đạt được chính là của người đó.
Top đầu phải là của ta!
Cả đám đại lão mỗi người một mưu tính từ biệt nhau rồi lục đục ra về.
Đỗ Anh Vũ liếc liếc Lý Dương Quang dò hỏi:
- Ngươi lần này muốn ra bao nhiêu?
Tiểu Hầu Gia nhìn hắn lắc đầu rồi bỏ đi.
Đỗ tiểu tử một mặt mộng bức, đang không hiểu tên kia là có ý gì thì nghe thấy Lý Dương Quang âm thanh vang vọng lại
- Mục tiêu của ta là trong năm vị trí đầu!
....
Lần tiến hành đình nghị này Đỗ tiểu tử thuần tuý chính là nhân vật quần chúng.
Hắn không cần xuất chiêu liền có Nguyễn Dương tráng sĩ đứng ra diễn một hồi trang bức vả mặt, gánh lấy hoả lực.
“Có người cõng nồi thật là tốt.” Đỗ Anh Vũ một bên mỹ tư tư.
Theo hắn tính nhẩm phỏng đoán, lần này bệ hạ xuất binh tiền lương xem như đã đủ.
Hắn tiếp theo còn phải trù tính việc chiêu mộ binh mã, hình thành một chi quân đoàn.
Nghĩ đến đây Đỗ Anh Vũ lại thầm hận.
Dương bà điên đúng là giỏi hố người!
...
Không khí trên xe ngựa có chút an tĩnh bất thường.
Đỗ Anh Vũ ngẩng lên thì thấy Hoa Nương đang phụng phịu nhìn hắn:
- Lại sao vậy? - Đỗ công tử tò mò hỏi.
- Ngươi chính là thích của nàng lớn, chê ta nhỏ...! - Hoa Nương hờn dỗi nói có chút không đầu không đuôi!
Đỗ Anh Vũ tất nhiên lắc đầu không dám nói hắn đúng là thật thích lớn!
Nhẹ nhàng an ủi nàng một hồi:
- Không cần ghen tỵ, ngươi tương lai hẳn có cơ hội!
Hoa Nương không ăn một bộ này, quay phắt đi gắt:
- Ngươi đêm nay đừng hòng lên giường ta!
“Xí! Bản công tử là thèm vào!”
Đỗ Anh Vũ tất nhiên chẳng coi lời đe dọa này chẳng vào đâu.
Xe ngựa một đường trở lại Đỗ phủ.
Đêm đó Đỗ công tử lại đi nhầm phòng.
....!
Đỗ tiểu công tử đoan chính nhẹ nhàng giải thích.
Đây là nhà ta!
Ta muốn đi đâu thì đi!
Ngươi quản được?
...