Chương 15: Thiên Đạo Thần Nhãn
Sau một tiếng bay trên không,cuối cùng Trần Dương đã cùng a hoàn về đến phủ công chúa.
Đương nhiên hắn phải vác cả Ngân Ngọc và tiểu a hoàn này bay, chứ đi bộ có khi còn mất thêm vài tiếng nữa.
"Truyền tống đến được nhưng lại không truyền tống về được hay quá ha!" .Hắn thở dài chán nản thốt lên.
Thứ truyền tống trận lại chỉ truyền tống đi chứ không truyền tống về,thật hảo a.
Một bên tiểu a hoàn cũng bối rối : "Xin lỗi công tử, truyền tống trận đến đại điện chỉ dành cho việc gấp cần đến nên chỉ thiết lập cho việc đi chứ không thiết lập về!!".
Trần Dương nghe vậy cũng gật gù mệt mỏi,lại cái luật cổ đại đây mà. Một hồi sau, a hoàn đã dẫn hắn đến một gian phòng rộng rãi gần hoa viên trong phủ, cảnh sắc vô cùng đẹp mắt.
Trần Dương liền chạy thẳng vào phòng rồi chạy một mạch lên giường nằm. Ở đây có rất nhiều gia nhân phụ trách quét dọn và hầu hạ.
Hắn bây giờ vẫn nên cần đề phòng những kẻ hầu đó, vì biết đâu được có kẻ muốn giết Ngân Ngọc thì sao.
Mà Ngân Ngọc nàng cũng là trên giường hắn, hiển nhiên là do hắn chạy vào giường rồi quên thả nàng xuống.
"Còn a hoàn kia cũng đi luôn ư, chắc là được Ngân Nguyệt dặn dò để Ngân Ngọc ở cạnh hắn đây mà!!".Hắn nghĩ thầm với lấy tấm nệm.
Việc bây giờ tốt nhất là nằm xa xa nhau ra, vì cái giường rộng đến mức vô cùng chứ chẳng đùa. Lại đến bên trong đây,nền dát kim cương,nóc nhà lại dát vàng cùng đá quý.
Trần Dương nhìn thấy mà nhỏ cả nước miếng ước ao mang đi hết được cái đống này a.
Hắn khẽ liếc xung quanh cảm nhận thấy trong bóng tối có các ảnh vệ đang âm thầm bảo vệ nên muốn ngủ một giấc, vì lâu lắm rồi hắn mới được nằm trong chăn ấm nệm êm như này.
Hắn vội đắp nệm tủm tỉm nhắm mắt muốn ngủ một giấc thật sảng khoái, cảm giác thích thú vô cùng mặc dù trời đã rạng sáng nhưng ngủ nướng là một thú vui khó bỏ a.
Tuy nhiên vào lúc này, chăn của hắn bỗng bị Ngân Ngọc cuốn hết làm hắn đang vui cũng phải hoá buồn, hắn đành phải nằm không vậy.
Đã thế nhỏ này còn cười toe toe dường như đang mơ thấy cái gì đó đẹp lắm.Trần Dương hắn thì không nghĩ vậy mà cho rằng nhỏ này đang cười vào bản mặt của hắn.
Chỉ là cũng vì say rượu, Ngân Ngọc cứ cười he he hê hê rồi lăn lóc khắp giường khiến hắn thật không biết nói gì với cái tình huống này.
"Chẳng lẽ lại phải nằm sàn,không không,mình phải cố gắng để nằm trên cái nệm thoải mái như này chứ!!".Trần Dương cố gắng nhắm mắt ngủ đi.
Ngân Ngọc sau một hồi lăn lộn liền gác hai chân trắng nõn mịn màng lên mặt của hắn, rốt cuộc hắn phải giữ hai chân nàng lại mới nằm yên nổi.
Thế là hai người một nam một nữ cứ như vậy ngủ đến gần trưa.
Vào buổi trưa,
A hoàn lúc sáng dẫn theo vài gia nhân bưng bữa trưa lên phòng của Trần Dương sau đó đánh thức hai người đang lăn ra ngủ dậy.
Các gia nhân phía sau vô cùng kinh ngạc há mồm trợn tròn mắt vì thấy tiểu công chúa đang ngủ cùng một thiếu niên, lại còn gác chân lên mặt và ngực hắn. Cảnh tượng này không biết nên diễn tả như nào.
Hai người đang ngủ nghe thấy tiểu a hoàn gọi thì lúc này mới dần mở mắt. Trần Dương thì híp mắt muốn ngủ thêm chút nữa nhưng vẫn ngồi dậy,nhà của người ta mà nên phải vậy thôi.
Còn Ngân Ngọc nằm bên chỉ mơ màng nói: "Cho ta ngủ thêm chút nữa!".
Trần Dương thấy vậy liền liếc nàng một cái rồi nói: "Công chúa, người có thể bỏ chân ra khỏi người của ta không thế!?".
Ngân Ngọc nghe được lời này vẫn mơ màng, nhưng bỗng nhiên mở to mắt hoảng hốt, lôi chân ra khỏi người Trần Dương.Lúc này nàng ngồi bật dậy chỉ trỏ lung tung giải thích với hắn là không hề cố tình.Trần Dương hắn cũng chả quan tâm làm gì cho mệt.
"Bái kiến công chúa!!".Các gia nhân và tiểu a hoàn đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
Ngân Ngọc nàng tuy bản tính ngây thơ nhưng nổi tiếng rất là hung dữ mỗi khi có ai đó làm phật ý của nàng.Các gia nhân ở đây không ai là không biết điều đó cả.
"Hừm,đứng dậy đi,oáp~~!!".Ngân Ngọc vươn vai nói nói.
Nghe vậy các hạ nhân nhanh chóng đứng dậy đặt sơn hào hải vị bữa trưa lên bàn.
Trần Dương ngái ngủ đứng dậy ngồi vào bàn đã được dọn sẵn thức ăn trong phòng. Các gia nhân sau đó cũng đã đặt thêm nhiều đồ ăn xuống bàn.
Bọn họ liền cáo lui ngay sau đó.
Trong căn phòng rộng thênh thang chỉ còn lại hai người, một nam một nữ.
Trần Dương lên tiếng cười cười:"Ngân Ngọc, muội không ăn sao?".
Hắn nhìn người nữ tử đang còn e thẹn kia dáng vẻ trên giường không khỏi có chút đoán nàng đang hiểu lầm gì đó rồi a.
Nghe xong từ "muội" Ngân Ngọc còn đang bĩu môi bộ dáng hốt hoảng đỏ mặt trên giường.
"Từ ..từ bao giờ ta và công tử gọi nhau thân mật như vậy, chẳng lẽ công tử đã...!!".Ngân Ngọc ôm lấy thân thể của mình nhìn Trần Dương run run nói.
Trần Dương bật cười ha hả, xới cơm gắp thức ăn rồi bảo: "Đừng có nghĩ bậy, ta lớn tuổi hơn nên gọi muội như vậy. Mau ra ăn cơm đi!".
Ngân Ngọc nghe xong vẫn hơi ấm ức ra ngồi xuống bàn rồi từ từ ăn lấy chỗ thức ăn hắn gắp cho.
Trần Dương hắn nhìn Ngân Ngọc vẫn còn đang lén liếc nhìn mình kia thì liền nói: "Ăn nhiều lên, còn 20 ngày nữa là đi chinh phạt cái bí cảnh nên muội ăn nhiều vào để lát nữa ta sẽ dạy muội tu luyện!".
Ngân Ngọc nghe vậy liền biểu lộ cảm xúc rất là không muốn hiện rõ lên trên khuôn mặt xinh đẹp.
Nàng từ bé đến giờ được nuông chiều quá mức thành ra lười nhác ham ngủ nên cũng chả có hứng thú tu luyện.
"Không,không,không,không! Muội không thích tu luyện, muội thích ngủ cơ!!!".Ngân Ngọc phản đối kịch liệt đứng phắt dậy.
Trần Dương nghe được cũng không ngoài ý muốn. Hắn trước đây cảm giác Ngân Ngọc cũng là võ giả, nhưng sau khi xác nhận nàng có Thiên Mệnh Thánh Thể thì rõ ràng là nhầm to.
Hắn lúc này lên tiếng: "Muội thật không muốn học sao? Ta muốn dạy muội nhiều thần thông lắm đó nhé!?".
Ngân Ngọc như cũ vẫn kiên quyết lắc đầu liên tục không muốn học cái tu hành khổ sở làm gì cho mệt cả.
Trần Dương lần nữa cũng không ngoài ý muốn, lát nữa thể hiện một chút thần thông là nàng sẽ tự muốn học thôi.
"Lát nữa ta sẽ nhìn một chút về trận chiến của 600 năm trước đây giữa Ma Giáo và triều đình Nam Quốc, xem thế nào. Muội có muốn xem cùng không?".Trần Dương thản nhiên lên tiếng.
Ngân Ngọc nghe vậy liền sốc, nghĩ rằng Trần Dương đang nói dóc: "Lân Trường ca ca, huynh thật biết dóc tổ!".
Vừa nói, nàng vừa nhìn ánh mắt nghi hoặc về phía Trần Dương, vừa ăn vừa nhìn một lúc rấ là lâu.
Trần Dương cũng không biết nói gì nữa vì tốt nhất là nên thể hiện cho nàng ta thấy, dù sao hắn cũng muốn biết đặc điểm của bọn Ma Giáo và tu sĩ trong triều và rốt cuộc tại sao Ma Giáo có một vị cường giả cấp Chân Nhân đỉnh phong lại bại trận.
Trong khi đó, ở Đại Lục rộng vô ngần này đã 700 vạn năm không xuất hiện Đại Đế, Chân Nhân đều hiếm như rồng phượng.
Hắn hoài nghi Nam Quốc có một người mang Thiên Mệnh Thể chất đã dung hợp với ý chí Thiên Đạo, thay nó chấp chưởng quyền hành trong cái đại lục rộng ngang một cái vũ trụ vô hạn này.
Nếu là thế, nội tình thực lực của Nam Quốc sợ là không như vẻ bề ngoài mà Trần Dương đã thấy.
Lúc này, các gia nhân và a hoàn lúc sáng đứng bên ngoài lén lén nghe bên trong chỉ biết thiếu niên kia vậy mà lại muốn dạy tiểu công chúa tu tiên.
Đặc biệt hơn là công chúa cực kỳ kén ăn hôm nay lại đang nhai chóp chép bên trong, khiến họ vô cùng sửng sốt rồi cười cười sau đó rời đi làm việc.
Một lúc sau,
Hai người trong phòng đã ăn xong, lúc này Trần Dương đi ra sân vươn vai rồi tập thể dục.
Thấy hắn uốn éo, làm Ngân Ngọc lủi thủi đi theo, sốc nghĩ rằng vị ca ca này thật là kỳ lạ.
Trần Dương khi khởi động xong liền quay lại hỏi Ngân Ngọc:"Thế nào, muốn cùng ta xem trận chiến 600 năm trước không? Nếu muốn thì nắm tay ta!?".
Ngân Ngọc nghe xong đỏ mặt ngượng ngùng nàng rụt rè nắm lấy tay hắn: "Ta có một chút..."
Trần Dương cười cười:"Vậy thì đi nào!!".
Hắn nhắm mắt, tay trái nắm lấy tay của Ngân Ngọc, tay phải hai ngón kết ấn trước miệng.
Hắn nhắm mắt rồi khẩu lệnh vang lên: "Thiên Đạo Thần Nhãn, Đại Hiển Tướng Sinh, Hiện Thế!!!".
Chữ "Hiện Thế" hắn đọc rất lớn, sau đó mở mắt. Đôi mắt hắn giờ đã có hai chữ "Thiên Đạo" mỗi bên mắt là một chữ.
Sau đó, cảnh vật xung quanh thay đổi,cả hai bắt đầu như được ngược dòng lịch sử quay về quá khứ.
Cảnh vật xung quanh bắt đầu biến ảo vặn vẹo,thời gian như bị bẻ cong đồng dạng vụt lướt hai người về với cái kia thời đại.
"Thật huyền diệu!!".Ngân Ngọc mỉm cười khẽ thốt lên.Đây là lần đầu tiên nàng được trải nghiệm một Thần Thông biến hoá như này.
Sau một hồi du hành thời không,hai người đã đúng địa điểm lịch sử ở chỗ này 600 năm trước.
Ngân Ngọc đứng sau Trần Dương chấn động, thật sự là đang về Nam Quốc 600 năm trước.
Sau khi trở về 600 năm trước, bọn họ hai người chỉ là hai u linh, chỉ có thể chứng kiến thôi, không có khả năng chạm vào hay nói bất cứ thứ gì với ai ở dòng thời gian trong quá khứ này.
Ngân Ngọc mặc dù rất là hứng thú nhưng sau một khắc nàng phát hiện cảnh tượng Nam Quốc vô cùng kinh khủng.
Khắp nơi toàn là yêu thú và tu sĩ đang chém giết nhau khiến nàng rất sợ.
"Yên tâm, hai người chúng ta giờ chỉ là hai u linh ở thời điểm trong quá khứ, sẽ không có ai có thể hại hai hay nhìn thấy hai ta đâu!!".Trần Dương nói để trấn an Ngân Ngọc.
Ngân Ngọc nghe xong cũng nắm chặt tay hắn rồi hai người cùng bay khắp nơi ở trên Nam Quốc.
Họ thấy cảnh tượng các tu sĩ đang điên cuồng chém giết yêu thú, trong khi bọn mặc hắc y thì đang uống máu ăn thịt người và cười điên loạn giữa chiến trường này.
Trên trời, cường giả như mây đều đang giao chiến vô cùng khốc liệt, liên tục đánh vỡ vô số tinh hà với hàng tỷ tỷ tinh cầu ở mỗi tinh hà.
Một hạt cát rơi xuống đều là tại phía trên vô hạn cao nhất một cái hệ thống phân cấp vô hạn siêu việt tầng thứ vô hạn lần cao hơn hẳn.
Bên trong mỗi một hạt cát kia rơi xuống chính là diễn sinh vô số lần một cái cảnh tượng mạnh đến mức kinh người.
Lại đến pháp tắc ở đây là vô cùng khủng khiếp,nó khủng bố đến mức doạ người.
Vô tận các dạng chiều không gian lẫn thời gian đang ầm ầm sụp đổ khiến thế gian này chìm trong biển máu.
Sinh linh đồ thán cảnh tượng không khác gì địa ngục trần gian cả.
Trần Dương dơ tay lên liền muốn chạm vào một mảnh thời gian tan vỡ kia, hắn phát hiện đây là mảnh thời gian có vô hạn chiều.
Sức mạnh của nó chí cao vô thượng,mạnh đến mức có thể xuyên thủng cổ kim tương lai,vạn cổ thành tro hết thảy tan vỡ.
Vô số vệt sáng đủ màu sắc đang va chạm đầy kịch liệt, uy thế chấn động chư thế vang dội cổ kim tương lai.
Ở phía xa, rất xa, đến kinh khủng xa vô hạn của vô hạn...vô hạn tuyệt đối có hai đạo pháp thân hiện ra to lớn uy nghi bễ nghễ thiên hạ.
Chỉ với cái xuất hiện kia liền đã khiến cho cả thế gian tựa như muốn bị sụp đổ tan vỡ vô hạn lần rồi.
"Chân nhân!!!".Ngân Ngọc che miệng thốt lên.
Nàng nhận ra ngay cái kia pháp thể khủng bố chính là tại nam quốc bên trong một vị được thờ phụng.
Cả hai người đó đánh đến lục địa rộng lớn vô biên cùng vô số tinh hà phía trên tan thành bột mịn, không gian vỡ nát, cảnh tượng lúc này vô cùng hỗn loạn.
Đấu vương trong thành Nam Quốc vẫn đang giao tranh vô cùng khốc liệt với bọn hắc y cường giả, khiến cho Nam Quốc vô cùng thảm họa, thậm chí còn đánh lan sang rất nhiều đại lục vô biên khác.
Trên trời, tinh hà hủy đi lại có vô số tinh hà mọc ra rồi lại hủy. Đây đích thị là uy năng của Tôn Giả cảnh sáng tạo, hủy diệt pháp lực vô biên.
Trên trời đầy các tinh hà kia, khẳng định là rất nhiều Tôn Giả đang giao phong. Còn ở phía xa kia, hai tên pháp thể to lớn kia đang đánh vô cùng điên cuồng chém giết nhau.
Cả hai khiến cả lục địa phía xa vô tận đều đang đang tan nát, dư chấn lan tỏa ra tận phía xa chân trời, hủy diệt khắp nơi.
Tôn Giả mà ở đó dính phải một cái uy áp liền sẽ tại vẫn lạc ngay chỗ đứng.
Hai người Trần Dương và Ngân Ngọc lúc này chấn động mạnh,hóa ra đây chính là hủy thiên diệt địa.
Trần Dương không thể duy trì lâu hơn nữa, nhưng hắn đã hiểu rõ các đặc điểm của bọn Ma Giáo và tu sĩ triều đình.
"Về thôi!!".Trần Dương lên tiếng.
"Ừm!!".Nghe vậy phía sau đang run rẩy sợ hãi, Ngân Ngọc ừ một tiếng.
Trần Dương định giải trừ Thiên Đạo Thần Nhãn thần thông nhìn thấu cổ kim, nhưng trên trời lúc này tất cả đều dừng lại.
Cả thế gian như bị ngưng đọng.
Hắn nhận ra ngay đây là sức mạnh nắm giữ thời không trong tay, vượt qua cái gọi là chiều thời gian một dạng.
Trên trời, một nữ tử hiện ra, lời nói uy nghi rung chuyển thế gian đại đạo:
"Thế gian chúng sinh mu muội chấp mê bất ngộ, nay ta nhân danh Thiên Đạo kế thừa diệt sát hết thảy bọn tội đồ Ma Giáo các ngươi!!".
Vừa dứt lời, hết thảy bọn dị giáo đều nổ tung thành huyết vụ. Cảnh tượng máu huyết nhuộm thế gian thành một màu đỏ thẫm.
Chỉ đến đây, Trần Dương chỉ kịp nhìn liền nguyên thần hai người họ liền trở về thực tại.