Chương 16: Tu vi có tiến triển
Tại ngoài hoa viên trước phòng của Trần Dương trong phủ công chúa.
Lúc này, một nam tử trong bóng tối, thủ lĩnh của ám vệ đang phụ trách bảo vệ công chúa tên là Lưu Hải, vệ trưởng, thấy Trần Dương và tiểu công chúa chỉ nắm tay nhau sau đó đứng lặng rất lâu.
Hắn lúc này nghi ngờ, sau đó lệnh cho ám vệ trong bóng tối sẵn sàng giết kẻ có ý đồ bất cứ lúc nào.
Lưu Hải đi ra xông đến chỗ của hai người đang đứng im.
Khi gần đến nơi, Trần Dương và Ngân Ngọc đã trở về từ trong diễn dịch thần thông Thấu Thị Cổ Kim của Thiên Đạo Thần Nhãn, bất chợt bừng tỉnh.
Ngân Ngọc một bên khụy gối xuống, che miệng vô cùng sợ hãi. Cái uy áp khủng bố của nữ tử kia khiến nàng thật sự suýt chút ngất lịm đi.
Cả người run rẩy là thế nhưng thâm tâm Ngân Ngọc cảm giác được người đó rất quen thuộc đối với nàng.
Còn Trần Dương vì sử dụng cấm pháp liên quan tới việc dòm ngó quá khứ ảnh hưởng đến sự vận hành trong thiên địa nên bị quy tắc cắn trả, hộc máu.
"Ngươi đã làm gì công chúa!!"?Lưu vệ trưởng chớp mắt dơ thẳng con dao vào cổ họng của Trần Dương.
Các ám vệ trong bóng tối cũng ngay lập tức với tốc độ như chớp, tổng cộng 14 người lao ra chỉ sát con dao vào người Trần Dương.
Trần Dương lúc này thấy thế cũng dơ tay gượng gạo nói:"Các vị hiểu lầm rồi!".
"Đủ rồi,mau thu tay lại!!".Ngân Ngọc một bên sau khi lấy lại tinh thần thì ra lệnh các ám vệ thu tay lại.
"Thằng tiểu tử nhà ngươi đã làm gì công chúa?".Lưu vệ trưởng nghe vậy liền bất đắc dĩ thu tay lại liền nhìn Trần Dương với ánh mắt sắc lẹm hỏi.
Trần Dương thở dài mệt mỏi trong khi máu trong miệng vẫn đang rỉ ra ngoài, gãi đầu:
"Ta chỉ sử dụng cấm pháp cho cô nàng này chiêm ngưỡng chút thôi, vì cô gái nhỏ này yêu cầu mà!!".
Ngân Ngọc nghe xong liền hiểu ý của hắn:"Đúng vậy, là ta yêu cầu, nên các ngươi mau lui xuống!".
Lưu vệ trưởng lúc này phất tay, 14 ám vệ liền hoá thành hắc vụ lui xuống.
Hắn thì nói thêm:"Vâng thưa công chúa, nhưng chuyện hôm nay ta buộc phải báo cho đại công chúa, mong người thông cảm!!".
"Ừ!".Ngân Ngọc thở phào nói một tiếng rồi sau đó kéo Trần Dương vào phòng. Lưu vệ trưởng cũng hoá thành hắc vụ rời đi.
Trong phòng lúc này,
Trần Dương trọng thương rất nặng, hoàn toàn khụy xuống.Hắn miệng ho ra đầy máu thực sự lần này chơi lớn quá mức rồi.
Thấy vậy, Ngân Ngọc liền cố gắng dìu hắn lên giường. Nàng vô cùng lo lắng nhìn lấy vị ca ca này sợ hắn xảy ra chuyện.
Trần Dương lúc này ngồi trên giường, cật lực điều động khí lực trong cơ thể triệt tiêu đi đạo quy tắc đang điên cuồng đả thương hắn.
Nếu không kịp thời ép ra hoặc luyện hoá cái này tia pháp tắc thì hắn nhất định sẽ bị nó tàn phá hết thảy căn cơ.
Trần Dương thi triển ra Phệ Thiên Chiếu Bảo Thuật, trong thể nội hắn hiện ra một chiếc gương vô cùng chói loá, hấp thụ lấy đạo quy tắc đang trừng phạt hắn kia.
Giờ phút này, xung quanh hắn lấp lánh hào quang màu lam pha lê bảy sắc hoà mình bên trong phù văn đại đạo đang hiển hoá.
Chiếc gương bên trong tựa như ẩn chứa đại vũ trụ bao la tinh không vô tận,rốt cuộc đang luyện hoá đạo quy tắc kia bên trong nó .
Gương mặt tái nhợt của Trần Dương sau khi luyện hoá cái này đạo quy tắc thì đã hồng hào trở lại, có vẻ đang hấp thụ thôn phệ đạo quy tắc kia thành lực lượng tu vi của bản thân.
Thấy thế, Ngân Ngọc tuy không hiểu gì nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, liền ngồi một bên quan sát.
Mãi đến gần tối, Trần Dương hắn rốt cuộc triệt để luyện hoá đạo tắc kia rồi cảm ngộ nó nên tu vi có tăng tiến mạnh, đạt Linh Sư trung kỳ.
Bình thường, nếu một tu sĩ mà bị quy tắc đại đạo trong thiên địa phá thể xông vào, chỉ có con đường chết, nếu không thì cũng là tàn phế.
Nếu may mắn, cũng chỉ có thể ép đạo tắc ra ngoài, đạo hạnh sẽ bị giảm sút.
Mà Trần Dương hắn lại sử dụng Bảo Thuật Phệ Thiên Chiếu thôn phệ luyện hoá đạo quy tắc đó rồi tiến hành dung hợp cảm ngộ.Đây là một việc mà nếu đồn ra ngoài sẽ gây nên một cuộc tranh cãi lớn.
Tu vi của hắn giờ cũng đã được thăng tiến, thậm chí nhục thể của hắn còn mạnh hơn. Lúc này hắn đã nhận ra một phương pháp tu luyện mới và sẽ thử khi đột phá Bàn Nhược cảnh.
Ngân Ngọc ngồi quan sát cả buổi cũng bất ngờ, thế mà tu vi của người này lại gia tăng khiến nàng cũng nhè nhẹ che miệng tỏ vẻ bất ngờ.
"Ngươi không sao chứ?".Ngân Ngọc bộ dáng lo lắng nhìn Trần Dương hỏi lấy.
"Ổn rồi, chỉ là cô sáng nay sợ đến phát hoảng ôm chặt ta còn gì, giờ còn sợ không?".Trần Dương đã ổn định cảnh giới của bản thân liền nhìn qua Ngân Ngọc cười cười.
Ngân Ngọc nghe thế liền mặt đỏ bừng phản biện:"Ai sợ chứ... Bổn công chúa ta đây chỉ sợ ngươi sẽ hoảng loạn nên ôm ngươi cho ngươi bình tĩnh thôi!!".
Cả hai đôi mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên ngượng ngùng kỳ lạ.
Trần Dương thì đôi mắt khinh thường, còn Ngân Ngọc thì đôi mắt vô cùng hung dữ. Cứ như vậy, bốn con mắt nhìn nhau không ai chịu ai cả.
"Công chúa!!".
Sau đó Ngân Ngọc bất ngờ bởi tiếng gọi quen thuộc, nàng xông ra ngoài thấy được đó chính là Hoàng Yến, a hoàn thân tín của Ngân Ngọc.
Lúc trước nàng ta bị Ngân Nguyệt cho người bắt đi nhưng hiện tại có vẻ là không có vấn đề gì.
Thấy Hoàng Yến, Ngân Ngọc liền vội vàng chạy đến ôm chầm lấy, hỏi han đủ thứ.
Hoàng Yến lúc này giải thích chi tiết cho Ngân Ngọc nghe mọi chuyện bản thân đã xảy ra trong đại lao.
Cả hai cùng đi vào trong phòng.
Trần Dương hiện đang ngồi uống trà nhìn rất tiêu sái và đây rõ ràng là đang giả vờ. Hoàng Yến thấy thế liền vui mừng vẫy tay chào Trần Dương.
"Lân Trường công tử, huynh cũng ở đây sao?".Hoàng Yến mỉm cười hỏi.
"Ừ, cô có vẻ không sao, như vậy là tốt rồi. Hai người kia có được thả không?".Trần Dương nhìn Hoàng Yến vẻ tò mò.
Ngân Ngọc thấy Trần Dương tò mò cũng hí hửng tò mò theo nhìn Hoàng Yến.
Lúc này, Hoàng Yến hơi bất ngờ vì hai người thân nhau như vậy.Mà thân theo kiểu sai sai tại đâu đó.
"Hai người họ cũng được thả ra rồi ạ. Sắp tới họ sẽ dẫn đường cho các thiên kiêu trong triều đi tới Bí Cảnh Đại Đế đó. Họ lát nữa sẽ đi cùng đại công chúa đến đây cùng với năm vị tài tuấn ngút trời nữa!!".
Hoàng Yến gật đầu lên tiếng trả lời.
Nói đến năm người tài tử thì Trần Dương cũng ha ha nhè nhẹ hiểu liền mấy người đó là ai và còn ai vào đây nữa.
Buổi tối hôm đó,
Ngoài sân nhà trước phòng của Trần Dương đang ở, bày sẵn một bàn tiệc hình tròn rộng lớn đủ cho tám người ngồi, sơn hào hải vị đủ cả, rượu ủ thơm phức, chỉ thiếu mỗi mấy người kia là đang trên đường đến đây thôi.
Trần Dương ngồi vào bàn thản nhiên như ở nhà rót rượu nhâm nhi với vẻ sảng khoái.
"Huynh uống ít thôi, không đêm nay cấm ngủ trên giường!!".Ngân Ngọc không thích rượu vẻ bịt mũi lên giọng.
Nghe vậy, Trần Dương cảm thấy nhỏ này thật là tính tình thất thường,nghiện rượu mà lại chê rượu mới ghê.
"Haha!!".Hắn nhẹ ha ha một tiếng rồi nghĩ thầm có cô mới là người phải uống ít thôi đó.
Một bên, Hoàng Yến chu đáo cùng các gia nhân đang treo lồng đèn trong sân, thắp sáng hoa viên này vô cùng đẹp mắt, khiến Trần Dương rất là tán thưởng.
Hắn rất thích lồng đèn vì đứa em gái kiếp trước của hắn vô cùng thích thứ này.
Nó thật sáng và đẹp,đẹp đến mức mà một người kén chọn như con bé cũng phải hai con mắt long lanh đòi hắn mua cho bằng được.
Lúc đó Trần Dương hắn lại cảm thấy thứ này thật đắt tiền nhất quyết không mua cho con bé thứ đồ chơi này.
Nghĩ đến đây hắn không tự chủ nổi bất giác cắn vào môi của mình,tức giận về bản thân,thất vọng về bản thân,tại sao lúc đó lại không mua cho con bé chứ.
Đây là nuối tiếc cả đời này của hắn,chưa bao giờ mua nổi cho đứa em gái mình một cái lồng đèn hay một thứ gì con bé thích.
Một cuộc sống của một kẻ thất bại toàn tập,một thằng khốn chó chết không thể lo nổi cho gia đình mình.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn trong thoáng chốc không còn vẻ cợt nhả mà là vô cùng tang thương buồn bã muốn rơi lệ.
Dù chỉ là thoáng qua nhưng Ngân Ngọc vẫn để ý được, nhưng nàng không nói gì cả.Ai mà không có cảm xúc của riêng mình chứ.
Sau một hồi lâu, sáu người kia đã đến. Các gia nhân cũng cúi đầu hành lễ, sau đó lui ra khỏi sân hoa viên sáng rực này.
Ngân Nguyệt ngồi vào cạnh Ngân Ngọc và năm tên tài tuấn kia cũng chả lạ gì ngồi xuống bàn tiệc này.
Cao Trọng Cảnh nhìn trừng trừng về Trần Dương và hắn cũng chỉ biết quay đi chỗ khác tránh cái này ánh nhìn.
"Làm phiền Trường huynh nghỉ ngơi rồi!!".Cơ Tâm Đạo ngồi ngay cạnh hắn lúc này lên tiếng chào hỏi.
"Không có gì,dù sao sắp tới cùng trợ giúp nhau nhé!!".Trần Dương hai tay ôm quyền đáp lại.
"Được rồi, trước có xích mích thì vứt qua một bên, cùng ngồi bàn đại sự!!".Ngân Nguyệt nhìn xung quanh tình hình mới bắt đầu lên tiếng.