Chương 17: Tâm sự
Theo lời của Ngân Nguyệt, tất cả cùng ngồi vào bàn.
Cao Trọng Cảnh dù có nộ như nào cũng phải nuốt cục tức vào bụng, ngồi xuống rót rượu uống lấy.
"Đại Công Chúa, lần đi Bí Cảnh này ai sẽ phụ trách hộ tống cả đi cả về?".Mã Uất Lâm ngồi bên lên tiếng hỏi.
Ngân Nguyệt điềm đạm đáp:
"Là Đại Tướng Quân Bá Diên Thương với Lý Nam, sư phụ của Nguyên Cảnh, sẽ cùng Minh Lão và Hoàng Lão hộ đạo trong chuyến này. Tất nhiên sẽ có các cao tầng trong triều âm thầm đi theo!".
Trần Dương lúc này vô tư nhâm nhi ly rượu. Hắn để ý tới Quách Nguyên Cảnh, trong người tên này có một tia huyết khí giống với bọn Ma Giáo mà hắn hôm nay tìm hiểu được.
Tuy nhiên, hắn cũng không nói ra, chỉ lặng lẽ uống rượu.Có trời mới biết tên này có hay không thủ đoạn truyền tin nào không.
Quách Nguyên Cảnh nghe vậy liền ngạc nhiên, không ngờ sư phụ hắn cũng sẽ đi theo hộ đạo. Ông ấy thường ngày không mấy khi ra ngoài vậy mà thật muốn đi theo sự việc này.
Bá Diên Khánh ngồi một bên vô cùng tự hào về cha mình:"Nếu là cha ta đi theo thì có lẽ sẽ dễ dàng hơn khi đoạt được Truyền Thừa Đại Đế!!".
Mọi người xung quanh nghe vậy liền cảm thấy tên này thật sự coi gia đình của mình là mẫu thân thiên hạ vậy.
Thường ngày kiêu ngạo không nói nhưng lại trước mặt ba người còn lại nói thẳng ra thì không khác gì chê bai họ.
Thấy vẻ mặt của ba người Cao Trọng Cảnh,Bá Diên Khánh với Mã Uất Lâm kia,Quách Nguyên Cảnh không khỏi lộ ra một tia cười nhạt.
Ngân Nguyệt thở dài nhẹ nhàng nói:
"Lần tham gia này sẽ có sự góp mặt của rất nhiều tông phái có máu mặt trên đại lục như Nhật Nguyệt Tông, Ma Tình Tông, Tông Đồ Giáo, Đại Nguyệt Giáo và đặc biệt có sự góp mặt của Đan Tháp ở Trung Thổ!!".
Nghe xong, Ngân Ngọc cùng năm tên thiên kiêu kia đều vô cùng ngạc nhiên tới mức trợn tròn mắt.
Chỉ có Trần Dương là không quan tâm ý là không hiểu gì, ngồi nhâm nhi ly rượu với vẻ tò mò nhìn mọi người xung quanh.
Mã Uất Lâm kinh hãi lên tiếng:"Không chỉ có các tông môn máu mặt mà còn có Đan Tháp, nơi có các luyện dược sư hàng đầu trên đại lục sao!?".
Cao Trọng Cảnh vẻ mặt khó tin:"Lỡ mà đắc tội bọn họ thì đây chẳng phải là tìm chết hay sao,vậy còn tranh đoạt cái gì nữa!!?".
"Có vẻ lần tranh đoạt Truyền Thừa này không dễ dàng đâu!".Bá Diên Khánh trầm tư.
Trần Dương cùng Cơ Tâm Đạo cũng chỉ ngồi lắng nghe, nhâm nhi ly rượu ủ trăm năm cho thật sảng khoái.(có não có khác)Ngân Ngọc ngồi một bên rụt rè hỏi:"Bí Cảnh đó trông như thế nào vậy ạ?".
Ngân Nguyệt nghe xong mỉm cười nhìn muội muội mình đáp:
"Bên trong Bí Cảnh là một tinh không vũ trụ. Ta đã cho người đi xác nhận lại rồi, mai sẽ có tin tức mà muội không được tham gia đâu đấy!!".
"Ồ!".Nghe vậy, Ngân Ngọc chỉ bĩu môi, "ồ" một cái.
Ngân Nguyệt lúc này nhìn qua hỏi Trần Dương:"Không biết Lân Trường công tử có ý gì không?".
Trần Dương đang gặm cái đùi gà ngạc nhiên khi bị hỏi:"Không, ta chẳng có ý kiến gì cả!".
Nghe xong, cả bàn tiệc đều im lặng.Ai cũng cảm thấy con người này chẳng biết bản thân chuẩn bị nhảy vào hố lửa mà vẫn thản nhiên như không ngồi ăn uống.
Cơ Tâm Đạo ngồi cạnh Trần Dương biết rằng cũng nên mở lời:"Ở bên trong Bí Cảnh nếu là tinh không vũ trụ thì hẳn Truyền Thừa Đại Đế cũng sẽ có thể nhận biết ở tinh cầu nào nhỉ?".
Ngân Nguyệt nghe xong cũng gật đầu đáp:
"Đúng vậy, hai tên hôm trước ta bắt đều báo lại rằng bên trong cánh cửa Bí Cảnh ngay trước có một cái tinh cầu vô cùng to lớn, có rất nhiều dải ngân hà xung quanh. Có một nơi phát sáng đến vô cùng, mang theo khí tức vô cùng khủng bố. Hẳn là Truyền Thừa ở chỗ phát ra ánh sáng trên tinh cầu đó rồi nhưng khá xa đấy!!".
"Nếu vậy chúng ta phải đáp xuống tinh cầu khổng lồ đó thật nhanh,rồi ắt phải có pháp cụ phi hành như phi thuyền. Nếu vậy, vẫn là phải cùng các tông môn khác hạ cánh rồi chinh phạt lẫn nhau sao!?".Cơ Tâm Đạo vẻ lo lắng hiện rõ.
Một bên, Cao Trọng Cảnh dơ nắm đấm uy mạnh nói to:"Cho dù có giao chiến, ta cũng không sợ. Một mình ta hoàn toàn có thể nghiền ép bọn thiên kiêu đó!!".
"Không thể như vậy được. Nếu vừa xuống lại giao thủ với nhau, chắc chắn sẽ không có thế lực nào làm vậy đâu!!".Mã Uất Lâm nhìn Cao Trọng Cảnh như cái bị thịt lên tiếng.
Cao Trọng Cảnh nghe vậy liền hơi có chút nộ nhưng nhìn sang Ngân Nguyệt lại thôi.
"Chỉ là nếu có giao thủ thôi!".Cao Trọng Cảnh ngồi thụp xuống ghế với vẻ bất mãn.
Ngân Nguyệt đôi môi hồng nhuận mềm mại đặt ly rượu trên môi lên tiếng:
"Trong Bí Cảnh chỉ có từ võ giả đến Bàn Nhược Cảnh mới có thể tiến vào. Các cảnh giới khác sẽ không thể đi vào nên sẽ không có giao thủ ngay khi đặt chân đến đâu. Vả lại mỗi tộc đều đã thống nhất chỉ có sáu người là có thể đi vào!!".
"Yên tâm đi, Công Chúa. Sau khi đáp xuống nơi Truyền Thừa trên tinh cầu đó, ta sẽ đoạt được Truyền Thừa và dâng lên cho nàng!!".Bá Diên Khánh nhếch mép cười vô cùng tự tin.
Hắn ta dáng rất là quý tử phong phạm sử dụng chút thuật pháp làm bản thân trở nên xuất trần anh tú hơn rất nhiều trong đêm trăng sáng.
Mọi người lúc này lại nhìn cái khung cảnh này nghĩ thầm kẻ này thật là màu mè a.
Trần Dương ha ha nhẹ một cái:"Ồ ra là vậy!".
Nghe Bá Diên Khánh nói, Trần Dương cũng nghĩ thầm rằng tên này và Cao Trọng Cảnh rõ ràng chỉ khôn chứ không đến mức quá khôn.
Nếu có thể dễ dàng đáp xuống nơi lấy Truyền Thừa như vậy thì thử thách trong Bí Cảnh còn gì là thử thách nữa.
Danh hiệu Đại Đế cũng vứt cho rồi. Chỉ sợ chưa đáp xuống tinh cầu đã bị thứ dị hợm nào đó đập cho mỗi thế lực thiên kiêu mỗi người một ngả chứ đùa.
Nên Ngân Nguyệt và Cơ Tâm Đạo đều có vẻ mặt thận trọng khi nói về việc tiến đến tinh cầu kia.
Cơ Tâm Đạo sở dĩ nói rằng phải nhanh chóng tiến vào tinh cầu và đề xuất dùng phi thuyền chính là phòng trường hợp này.
Ngân Nguyệt đương nhiên vô cùng cân nhắc vì chỉ có sáu người có thể đi vào, tu vi chỉ có Linh Sư mà mỗi người một ngả thật thì chỉ có nước chờ chết.
Khẳng định trên cái tinh cầu đó không có thứ gì tốt đẹp đang chờ cả. Một mình một đường mà không đồng lòng thì chỉ có con đường chết cả lũ.
Nếu phi thuyền còn bị hỏng thì cho dù có lấy được Truyền Thừa hay không thì cũng phải chôn thây ở đó.
Bí Cảnh Truyền Thừa một khi bị lấy đi thì trong một khoảng thời gian Bí Cảnh sẽ sụp đổ ngay và đây là chuyện rất hay xảy ra.
Ấy thế mà hai tên ngu ngơ Cao Trọng Cảnh và Bá Diên Khánh tâng bốc tận lên mây kinh khủng .
Từ xưa đến nay mấy kẻ này biết những kẻ gáy sớm thường bốc đất ăn à mà có khi mấy người này có gì đó để gáy thật.
Trần Dương nhìn Ngân Nguyệt liền hiểu rõ,mục đích hội họp thông báo chính là chủ yếu chứ kế hoạch thì sẽ không có bàn nhiều.
Khi nghe chế giễu từ Trần Dương, Bá Diên Khánh cũng khó chịu đáp lại:"Lân huynh đây là có ý gì? Ta cũng thừa biết khi tiến vào có lẽ sẽ có nguy cơ nhưng ta không sợ!!".
"Biết là có nguy hiểm mà Diên Khánh huynh có vẻ không sợ nhỉ. Nhưng bọn ta thì có chút đó!!".Trần Dương nét mặt giả bộ lo lắng nói.
Một bên Ngân Ngọc ôm bụng cười ha hả khi thấy điệu bộ này của hắn.
"Hô, thế hoá ra Lân Trường huynh đệ đây sợ như vậy. Nếu thế khi đi theo chỉ cần núp sau ta là được!!".Bá Diên Khánh khinh thường nhìn hắn giễu cợt.
"Vậy làm phiền Khánh huynh rồi!!".Trần Dương cười cười, cảm tạ Bá Diên Khánh.
Mã Uất Lâm nhìn qua Trần Dương rồi cười nhẹ,đương nhiên là cũng có ý khinh thường.
Ngân Nguyệt công chúa lúc này đề nghị mọi người cùng dùng bữa, sau đó ngày mai có tin tức chuẩn xác sẽ tụ họp thống nhất phương pháp tranh đoạt Truyền Thừa trong Bí Cảnh.
Cả tám người cùng nhau ăn uống no say, sau đó Ngân Nguyệt Công Chúa dùng truyền tống trận trong phủ di chuyển tới đại điện, còn bốn người kia thì giải tán.
Cơ Tâm Đạo ngồi lại một chút nói chuyện với Trần Dương điều gì đó và cả hai khá nghiêm túc sau đó mới rời đi.
Trần Dương và Ngân Ngọc cũng vào phòng chuẩn bị đi ngủ. Lúc này, chợt nhận ra cả hai cùng chung một giường.
Trần Dương sau khi lưỡng lự thì quyết định ôm chăn nằm dưới đất, chỉ có Ngân Ngọc là đỏ mặt nằm trên giường.
"Muội có lo không?".
"Muội thì có gì mà phải lo chứ!?".
"Vậy sao,thân mang Thiên Mệnh Thánh Thể thật trọng trách của muội rất lớn lao đấy!!".
Cả hai nằm trò chuyện với nhau một dạng vì cả hai đang có chút trằn trọc.
Ngân Ngọc khi nghe những lời này thật tâm muốn là một người bình thường đồng dạng,nàng không hề quan tâm hay thật ra chẳng muốn làm cái gì mà Thiên Đạo.
"Huynh có trọng trách quan trọng gì không vậy Lân Trường!!".Ngân Ngọc mặc kệ chuyện của mình mà lăn đến cạnh giường ngóc xuống hỏi Trần Dương.
Nghe được những lời này Trần Dương chỉ có thể cười khổ,bản thân hắn cũng gọi là có trọng trách vô cùng lớn lao a.
"Có,ta có một trọng trách rất lớn lao đấy!".Trần Dương cười khổ nói.
"Ồ,huynh mau nói cho muội nghe đi!!".Ngân Ngọc hí hửng ngóc nhìn xuống thân thể nằm dưới nền của hắn mà hỏi.
Nhưng nàng cực kỳ bất ngờ vì lúc này cánh tay của Trần Dương đang xoa xoa lấy đỉnh đầu của nàng.
"Việc này khi nào muội trở thành Thiên Đạo ta sẽ nói cho muội biết!!".Trần Dương cười toe nói.
Đây chính là một nụ cười thật lòng của hắn.Nó khiến Ngân Ngọc nhất thời chìm đắm bên trong cái này nụ cười rạng rỡ.
Con người này hẳn đã trải qua rất nhiều việc a.
"Muội có thể giúp được huynh không?".Ngân Ngọc ôm chặt bàn tay nơi lồng ngực khẽ lên tiếng.
"Đương nhiên là được,cho dù không được thì cũng không sao cả!!".Trần Dương ôn nhu nói.
Lúc này hắn càng bất ngờ hơn khi Ngân Ngọc từ từ đi xuống và nằm bên cạnh hắn rồi cứ thế mỉm cười thiếp đi.
Hắn không nói gì,tuy nhiên bản thân đã có người trong lòng rồi nên hắn sẽ không động tâm với nữ tử khác.
Cứ thế, một đêm yên bình từ từ trôi đi.